Cơ thể hắn cũng hấp thu lực lượng thiên địa ở nơi này.
Chỉ là so với khu vực hư không ban đầu thì tỷ lệ lực lượng nơi này hoàn toàn là ngược lại.
Sức mạnh cuồng bạo chiếm thượng phong.
"Cuồng bạo, nhu hòa?" Lạc Nữ Ái khoanh tay: "Có ý gì chứ?"
"Sức mạnh ẩn chứa bên trong mảng hư không này không giống mấy so với hư không mà chúng ta sinh tồn." Tiêu Thiên giang hai tay ra: "Ta có thể cảm nhận được lực lượng của thiên địa, bên trong ẩn chứa hai loại khí tức khác nhau."
Lực lượng thiên địa?
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái đều giật mình nhìn Tiêu Thiên, đối phương có thể cảm nhận được nhiều như vậy à?
Bọn họ chỉ có thể cảm nhận được dòng chảy hỗn loạn trong hư không cuồng bạo, vốn không phát giác thứ gì khác ở nơi này.
Ầm đùng!
Tiếng nổ vang đột nhiên xuất hiện, vang vọng ở bên trong hư không hắc ám này.
Thuận theo tiếng động tĩnh cực lớn vang lên, dòng chảy hỗn loạn trong hư không cuồng bạo không ngừng bốn phía, tốc độ bành trướng của uy lực có thể thấy bằng mắt thường.
Hơn nữa, dòng chảy hỗn loạn trong hư không cuồng bạo vọt về phía của bọn họ, dường như muốn thổi bọn họ đi xa hơn.
"Như vậy không được, phải nắm bắt thời gian trở về mới đúng." Tử Nhược Yên thay đổi sắc mặt, tình hình đã vượt qua quyền khống chế của nàng.
Nàng không biết tại sao dòng chảy hỗn loạn trong hư không ở nơi này đột nhiên cuồng bạo đến nước này.
"Đi!" Lạc Nữ Ái hoàn toàn châm đốt lửa Thánh Ma, khẽ quát một tiếng.
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái một trái một phải ôm lấy khuỷu tay của Tiêu Thiên, bộc phát tốc độ muốn vọt về phía trước, tiếp cận màn chắn thế giới.
Nhưng dòng chảy hỗn loạn trong hư không cuồng bạo cuốn đến, hoàn toàn không phải là thứ hai người họ có thể chống lại.
Bỗng nhiên, hai nữ nhân cảm giác eo của mình có thêm một bàn tay.
Bịch!
Lực trường vô hình chợt hình thành, dòng chảy hỗn loạn trong hư không cuồng bạo bốn phía cứ như là biến mất.
Bình tĩnh đột nhiên ập đến khiến Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái bật hết hỏa lực, suýt chút nữa thì vọt ra ngoài.
Cũng may bàn tay đặt lên eo bọn họ đã ngăn cản hai người họ lại.
Trong phạm vi nho nhỏ, gió êm sóng lặng.
Khu vực xa hơn chút nữa, dòng chảy hỗn loạn trong hư không vẫn đang gầm thét, cuồng bạo không ngớt.
Sự tương phản quỷ dị khiến hai nữ nhân nhất thời cũng có tí thất thần.
Người phản ứng lại đầu tiên là Tử Nhược Yên, nàng quay đầu nhìn Tiêu Thiên gần trong gang tấc, ánh mắt sáng quắc: "Quả nhiên, Tiêu lang quân hoàn toàn không phải là đơn giản phá vỡ cực hạn bản thân đúng không?"
"Chỉ phá vỡ một tí, chỉ một tí mà thôi." Tiêu Thiên ngượng ngùng cười mấy tiếng, bí mật nhỏ tâm tư nhỏ bị bắt tại hiện trường rồi.
Ít nhiều vẫn có ít xấu hổ.
"Tiêu ca ca, sao ngươi làm được vậy?" Lạc Nữ Ái nhìn trái nhìn phải, kêu lên kỳ lạ: "Tại sao ta vẫn không cảm nhận được dao động của linh khí?"
"Có thể đây là bản lĩnh đặc thù của Tiêu lang quân, có lẽ là có liên quan đến bản lĩnh mang toàn bộ hoàng triều Đại Viêm nhập vào trong vực Thánh Ma." Tử Nhược Yên chậm rãi lên tiếng, lại nhìn Tiêu Thiên: "Ví dụ, trong vực Thánh Ma chợt có thêm một mảnh đất xa lạ."
Tiêu Thiên hết sức khó xử, ho nhẹ mấy tiếng: "Tại sao trước đây không hỏi ta?"
"Tại sao phải hỏi, ta không quan tâm thực lực chàng thế nào, có bản lĩnh đặc thù cấp bậc nào." Tử Nhược Yên duỗi tay ra, vuốt lại tóc mái trên trán của Tiêu Thiên.
"Ta thích nhìn dáng vẻ chàng cười lớn tiếng, chia sẻ chuyện thú vị lúc tiếp xúc với bách tính."
"Ta thích nhìn dáng vẻ chàng ôm nha đầu Tiêu Ngư Nhi, gáy khò khò bên cạnh ta ở Ngự Thư phòng."
"Ta thích khoảnh khắc chàng chạy đi tìm Chung thúc, thương lượng cùng nhau làm món ngon gì rồi chia sẻ cho ta."
"Tiêu lang quân cứ ung dung tự tại, vui vẻ, mới là tốt nhất."
Tiêu Thiên kinh ngạc ở giữa hư không, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Khoảnh khắc đó, hắn cảm giác nội tâm tối tăm của mình như được chiếu rọi bởi một chùm sáng.
Đáng ghét!
Nữ Đế đã bắt đầu trêu chọc mình rồi.
Nàng bắt đầu cưỡng đoạt trái tim của mình!
Bá đạo quá đi!
Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ.
Ăn bám thì sao chứ?
Răng miệng ông đây không tốt, bệnh dạ dày nặng.
Dù là Thiên Vương lão tử đi đến trước mặt hắn, Tiêu Thiên cũng phải đứng thẳng người, trả lời hùng hồn.
Bát cơm mềm này, hắn ăn cả đời!
Phì!
Tiêu Thiên hơi sửng sốt, cảm giác cánh tay mình bị kẹp lấy.
Quay đầu vừa nhìn, hai mắt Lạc Nữ Ái bên cạnh cũng tỏa sáng, tia sáng kỳ dị liên tục nhìn chằm chằm mình.
“Ta cũng thích Tiêu ca ca nhất!”
“Mỗi lần lúc ta quậy phá, chàng đều sẽ chiều theo ý ta, đương nhiên ta thích chàng dạy ta nhất.”
“Hơn nữa mỗi lần Tử bánh bao hung dữ, Tiêu ca ca đều sẽ bảo vệ ta, không giống mấy người đàn bà kia, hừ!”
“Đặc biệt là ở chung với các ngươi cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng xem như có người làm bậy cùng ta, sẽ không có ai nói ta không bình thường.”