Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 484 - Chương 484. Hiểu Rồi, Đều Hiểu Cả Rồi 2

Chương 484. Hiểu rồi, đều hiểu cả rồi 2 Chương 484. Hiểu rồi, đều hiểu cả rồi 2

Sau đó, Tiêu Thiên cũng bổ sung: "Hơn nữa màn chắn thế giới vừa nãy, chỉ là sức lực của ta lớn, đơn thuần xé rách mà thôi."

"Trẻ nhỏ dễ dạy, phản ứng của Tiểu Tiêu rất nhanh, chính là phải có thái độ này." Hai mắt Tử Đế Tôn sáng ngời, vỗ tay vào Tiêu Thiên: "Phải xem là thực lực của bản thân, hoàn toàn không có thần thông."

"Không phải, ta thật sự không có thần thông, chỉ là thực lực mạnh!" Tiêu Thiên lắc đầu, rồi đột nhiên nắm chặt tay.

Răng rắc!

Không gian lập tức bị hắn tay không bóp vỡ, lộ ra lỗ thủng bể nát, tiêu tán theo dao động không gian.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều yên tĩnh lại, lặng lẽ nhìn không gian sụp đổ vỡ vụn dần khép lại.

"Nghịch ngợm!" Lạc Thao Thiên lắc đầu, chỉ vào Tiêu Thiên, lắc lắc ngón tay.

"Bướng bỉnh!" Tử Đế Tôn cũng nở nụ cười, giang hai tay ra.

Lạc Thao Thiên chỉ về phía không gian khép lại: "Đây chẳng phải là thần thông không gian à, trông rất lợi hại."

"Không hổ là thần thông, hóa từ điều không thể thành có thể, đều nói thần thông sẽ không có dao động linh khí, cuối cùng ta cũng mở mang tầm mắt rồi." Tử Đế Tôn cũng lặng lẽ gật đầu, vỗ lên vai Tiêu Thiên: "Được rồi, trong lòng ngươi có tính toán là được."

"Bọn ta còn phải bận việc, nhớ đừng đến trễ tiệc ăn mừng buổi tối, công đầu trận chiến này đều thuộc về ngươi đó."

Tiêu Thiên vô cùng ngạc nhiên nhìn Tử Đế Tôn xoay người rời đi, vội vàng muốn bộc phát sức mạnh để chứng minh cho bản thân: "Không phải, ta thật sự không có..."

Nhưng vừa chuẩn bị ra tay, toàn thân Tiêu Thiên đã cứng đờ.

Lỡ như sức mạnh bản thân bộc phát quá lớn, đánh chết hết mọi người thì làm sao đây?

"Đứa trẻ à, đừng khẩn trương quá, bọn ta làm trưởng bối, sẽ mãi mãi đứng phía trước các ngươi." Trước khi Lạc Thao Thiên rời đi, đã cho Tiêu Thiên một cái ôm.

Ôm xong, Lạc Thao Thiên đưa tay chỉ vào vẻ mặt kinh ngạc Tiêu Thiên, có biểu cảm đã hiểu rõ: "Không tồi, chính là biểu cảm này, ngươi không có thần thông, cảm giác rất đúng chỗ, tuyệt!"

Một khúc nhạc đệm ngắn ngủi trôi qua, mọi thứ đều bình an vô sự.

Tin tốt đối với mọi người đó là màn chắn thế giới đã đóng lại, e rằng đối phương không thể xông qua.

Không cần phải trấn thủ chiến trường hư không Vẫn Viêm nữa.

Viêm thành, bên trong sân nhỏ của đại điện.

Long Khâu Đạo cải tạo trận bàn xong bèn bày ra và bắt đầu khởi động.

Bên trên trận pháp được ngưng tự từ linh khí có một bóng người mờ ảo, người đó ngồi ngay ngắn đằng sau chiếc bàn từ linh khí hóa thành.

Bên trên nội điện trống rỗng, ánh nắng chiếu xuống phủ lên bóng người mờ ảo đó.

Có điều vì khoảng cách quá xa nên bóng dáng mờ ảo khó lắm mới ngưng kết lại hơi nhập nhòe.

Chiến trường Vẫn Viêm thắng lợi, Long Khâu Bạch Thanh phải báo cáo sự việc với cấp trên.

“Nếu các người đã giành được thắng lợi hoàn toàn, vậy màn chắn thế giới còn đóng kín không?” Bóng dáng ngồi sau bàn khẽ nghiêng người về trước, giọng điệu khá ngạc nhiên.

Người này không phải ai xa lạ mà là minh chủ đương nhiệm của liên minh bách tộc, Nữ Đế Vạn Yêu Tô Mộng Ly.

“Rất tốt, nhờ có Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên và hậu duệ Nhân Hoàng Tử Đế Tôn dẫn người hỗ trợ nên mới thắng trận chiến này. Ngoài ra, con cái của họ cũng góp phần không nhỏ trong trận chiến.”

“Nữ Đế Đại Viêm và Nữ Đế Thanh Ma, tỷ cũng biết họ trong lần báo cáo trước đó.”

Long Khâu Bạch Thanh nhìn xung quanh, sau đó quay đầu nhìn bóng dáng mờ ảo trước mặt, hờ hững lên tiếng.

Hai huynh đệ kết bái Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên cũng ở chỗ này, gặp gỡ Tô minh chủ theo một cách khác.

Ngoài ra, Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái cũng có mặt.

Bao gồm Tiêu Thiên đang yên lặng đứng một bên.

Lúc này hắn còn đang chìm đắm vào trạng thái khó hiểu, tại sao hắn nói thật mà chả ma nào thèm tin.

“Theo tình báo của muội, có một con dấu được cất giấu ở lối ra vào giới quan đối diện chiến trường hư không.”

“Nó đã bắt đầu sụp đổ sau khi cảm nhận được tình hình, sau đó lấp đầy cả lối ra vào giới quan?”

Bóng Tô Mộng Ly mờ ảo trông như đang chống hai tay lên bàn, im lặng suy nghĩ.

“Đúng vậy.” Long Khâu Bạch Thanh gật đầu.

Tô Mộng Ly trầm ngâm một lát bỗng quay đầu lại, dường như đang nhìn Tiêu Thiên: “Theo những gì muội vừa nói, người có công lớn nhất trong cuộc chiến lần này vẫn là Tiêu Thiên?”

Long Khâu Bạch Thanh nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, nếu không nhờ Tiêu công tử thì Huyết Duệ ẩn nấp chầu chực sẽ không bị bắt, nguy hiểm khi Chiến Khắc Cực kích nổ tinh thể máu thiêu đốt sẽ không được giải trừ, giới quan sẽ không bị phong tỏa.”

“Tiêu công tử là người có công lớn nhất!”

“Ồ?” Tô Mộng Ly cất cao giọng, chậc chậc hai tiếng: “Hiếm lắm mới thấy Tiểu Bạch Thanh ca ngợi nam nhân nào đó.”

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái bỗng nheo mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào hư ảnh trước mặt.

“Nếu tỷ không muốn ta vô duyên vô cớ bị tẩn no đòn thì im lặng đi.” Long Khâu Bạch Thanh nói tiếp bằng giọng vô cảm: “Ta không muốn lãng phí thức ăn trong tiệc ăn mừng sắp tới.”

Bình Luận (0)
Comment