“Được rồi, ta không trêu muội nữa nhưng ta hơi tò mò.” Tô Mộng Ly xoay đầu nhìn Tiêu Thiên: “Rốt cuộc tại sao Tiêu tướng công làm được điều đó?”
“Theo tin tình báo, nếu Chiến Khắc Cực kích nổ tinh thể máu thiêu đốt sẽ tạo ra sức mạnh đủ để phá hủy cả trời đất, ta không hiểu tại sao ngươi nuốt nó rồi nhưng không có chuyện gì cả, đúng là không hợp lý?”
“Vả lại, giới quan ra vào đã khép lại, tại sao ngươi vẫn có thể dẫn người quay về?”
Long Khâu Bạch Thanh không nói gì, theo lời Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên, thần thông không gian của Tiêu Thiên là loại cao cấp nhất trong chư thiên vạn giới.
Thần thông không gian được chia ra làm bốn loại.
Sáng tạo, khống chế, chuyển dời và hủy diệt.
Họ nghĩ Tiêu Thiên có cả bốn thần thông không gian đó, có một không hai trên đời.
Vì vậy phải giữ kín bí mật, suy cho cùng thần thông vẫn bị cướp như thường.
Ví dụ như thần thông Thần Chi Nhãn, có thể bị đào mắt thần để cướp đoạt thần thông.
Long Khâu Bạch Thanh biết chuyện nào nên nói chuyện nào không nên, vả lại Tiêu Thiên có ơn với mình, dù Tô Mộng Ly là bạn nối khố của nàng.
Nàng cũng không thể bán đứng ân nhân.
“Tô minh chủ, Tiêu Thiên là nữ tế của ta, Long Khâu thống lĩnh chưa hiểu rõ về hắn, vì vậy ta có thể giải thích thay.” Tử Đế Tôn bước ra giải thích.
Tô Mộng Ly quay đầu nhìn hậu duệ Nhân Hoàng: “Mời ngài nói.”
Tử Đế Tôn mở tay ra, bắt đầu giới thiệu về Tiêu Thiên: “Trong chư thiên vạn giới không thiếu những thứ mới lạ, nữ tế của ta xuất thân từ thế giới giới vực thể tu, đạt được kỳ ngộ, nuốt được bảo bối của đất trời, liên tục vượt qua cực hạn của mình.”
“Theo tình hình trước mắt, món bảo bối của đất trời này giúp hắn liên tục cường hóa và cải tạo cả thể xác lẫn tinh thần, liên tục phá vỡ cực hạn, dần dần trở nên mạnh hơn.”
Hai mắt Tiêu Thiên bỗng sáng lên, ngẩng đầu nhìn Tử Đế Tôn, vui sướng ra mặt: “Đúng vậy, những gì nhạc phụ của ta nói đều là sự thật.”
Dứt lời, Tiêu Thiên bèn nắm lấy hư không, ngay sau đó không gian trong lòng bàn tay bỗng sụp đổ.
“Có lẽ Tô minh chủ không cảm nhận được rằng thân xác của nữ tế ta đạt đến cực hạn và khủng bố đến mức nào đúng không?”
“Hắn có thể tự tạo ra thiên địa bằng chính cơ thể mình!”
Tử Đế Tôn nói chắc như đinh đóng cột, âm vang rõ ràng.
“Đúng vậy.” Lạc Thao Thiên tiếp lời, sau đó nắm tay Tiêu Thiên: “Chúng ta tu hành theo quy luật của đất trời, cảm nhận và giao hòa với trời đất.”
“Nhưng nữ tế của ta thì khác, bởi vì cơ thể cực mạnh hợp làm một khiến hắn như một tiểu thiên địa, bị thế gian xa lánh.”
“Lực lượng trong cơ thể hắn rất đáng sợ, mỗi khi hắn ra tay sẽ ảnh hưởng đến thế giới. Khi lực lượng nổ tung, tiểu thế giới và đại thế giới của hắn va chạm với nhau, khiến không gian vỡ ra từng mảnh.”
“Không gian không chịu nổi sức ép từ cơ thể thiên địa của hắn.”
Giọng điệu của ông ngày càng cao hơn, vừa nhắm tay Tiêu Thiên vừa nhìn hư ảnh trước mặt: “Tô minh chủ, ta nghĩ đây là trường hợp duy nhất trong chư thiên vạn giới, hắn quá đặc biệt và mạnh đến nỗi không từ nào tả hết.”
“Nhưng vì cơ thể quá mạnh và được cường hóa liên tục nhờ sức mạnh tàn dư quý giá của đất trời khiến tiểu thế giới trở nên mạnh mẽ, bị trời đất bài xích nên đến nay không thể tu hành.”
"Hết cách rồi, tình cảnh vô vọng của thể tu vẫn xuất hiện trên một người mạnh khủng khiếp như hắn."
“Hy vọng Tô minh chủ đừng lan truyền việc này ra ngoài, bằng không sẽ khiến tiểu tử này tổn thương tin thần mất.”
Tổng bộ, liên minh bách tộc.
Điện minh chủ.
Trong điện, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, khí chất trang nhã ngồi nghiêm chỉnh phía sau cái bàn rộng.
Mái tóc dài màu xanh thướt tha xõa tung sau lưng, chiếc váy dài màu xanh kéo lê trên mặt đất, gương mặt trắng tuyết như nhung mịn trắng thuần đang nhìn đằng trước đầy thích thú.
Trận pháp trước mặt dập dờn, từng bóng người hiện ra trước mắt nàng.
Đối phương không nhìn rõ hình hài của nàng, nàng cũng không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.
Chỉ trừ Tiêu Thiên!
Nam nhân đứng rõ rành rạnh ở đó, sống động như thật.
Tô Mộng Ly đứng dậy, tay nhấc làn váy thướt tha lên, bước đi đến phía trước. Khi nàng đứng trước mặt Tiêu Thiên, chín đuôi đuôi cáo trắng muốt bắt đầu xoè ra sau lưng nàng.
Hai tai hồ ly trắng mềm nhẹ nhàng lắc lư trên đỉnh đầu.
Tô Mộng Ly đặt hai tay trước bụng, nhìn Tiêu Thiên từ trên xuống dưới: "Người có khả năng tự biến cơ thể thành thiên địa, đúng là không tầm thường.”
Nhìn hư ảnh gần trong gang tấc, nhất là mấy chiếc đuôi tản ra đằng sau khiến Tiêu Thiên phải trố mắt.
Nàng thật sự là hồ ly!
Ngay sau đó, Tiêu Thiên cảm thấy trước mắt tối sầm, một bàn tay mềm mại ấm áp che mắt hắn lại, cả người bị ôm chầm rồi kéo ra đằng sau.
Chỉ riêng xúc cảm như miếng đệm mềm mại sau lưng, Tiêu Thiên đã biết người che mắt mình là ai.