Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 488 - Chương 488. Người Một Nhà Đừng Quá Tính Toán Vấn Đề Xưng Hô

Chương 488. Người một nhà đừng quá tính toán vấn đề xưng hô Chương 488. Người một nhà đừng quá tính toán vấn đề xưng hô

Nhưng mà, Tiêu Thiên không quan tâm, hắn yên lặng nhìn cảnh tượng náo nhiệt này chưa được bao lâu, đã bị Lạc Thao Thiên tìm đến, kéo hắn đi.

Giữa Viêm thành, cũng có một bàn tiệc trên quảng trường phía trước chủ điện.

Sắc mặt Lạc Thao Thiên đỏ bừng, ông hơi say lôi kéo Tiêu Thiên, gia nhập vào tiệc rượu.

Lúc này, ông cũng vô cùng hưng phấn, rời khỏi vực Thánh Ma đi đến chiến trường này vài năm đến nay.

Lạc Thao Thiên từng gặp quá nhiều người chết trận, dâng hiến tính mạng của mình.

Trên ý nghĩa nào đó, Tiêu Thiên chính là công thần số một kết thúc chiến trường hư không này.

“Hài tử, đến uống!”Lạc Thao Thiên nói xong, bưng một cái chén rượu đưa đến trước mặt Tiêu Thiên, tay kia cũng ôm lấy hắn.

Tiêu Thiên vô cùng mờ mịt bị kéo ngồi xuống, giơ chén rượu trước mặt lên cụng chén với Lạc Thao Thiên.

Hắn vừa uống xong.

Cạch một tiếng, một chén đầy rượu xuất hiện trước mặt.

Một cái tay khác cũng khoác lên vai hắn, quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Tử Đế Tôn ngồi ở bên còn lại.

Tử Đế Tôn cũng thần sắc hơi say, mở miệng ý bảo: “Nào, hài tử, kính ngươi.”

Tiêu Thiên yên lặng bưng bát lên: “...”

Có thể làm sao bây giờ, cùng uống thôi.

Hai vị rõ ràng không dùng tu vi để giải rượu, cộng thêm linh tửu này say người, bây giờ Lạc Thao Thiên và Tử Đế Tôn xem như thanh tỉnh, hoàn toàn dựa vào thân thể đã được tôi luyện sau nhiều năm tu luyện.

Lạc Thao Thiên cầm vò rượu bên cạnh lên, vừa rót rượu vừa nói: “Lại nói tiếp, chúng ta cũng có duyên, mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng dù sao ta cũng được ngươi đích thân cứu ra, hài tử, người làm trưởng bối như ta, lại cụng với ngươi một chén.”

Tử Đế Tôn cũng làm theo, ông phụ họa gật đầu: “Còn không phải rất trùng hợp à, ta cũng được hài tử này tự tay cứu ra.”

Tiêu Thiên nhíu mày, có thể đừng nói loại chuyện này nữa hay không.

Rượu qua ba tuần.

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái, cùng với Tuyết Như Yên và Võ Tâm Nhứ, đã từ xa đi đến.

Lúc nãy các nàng ngồi chung với nữ binh trong quân phòng thủ, trên thực tế bọn họ ở bên kia cũng đã ăn ngon uống ngon, sắp xếp tương đối rồi.

Các nàng đến đây định tìm Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên, bàn bạc một số sắp xếp sau này.

Tuy Tiệc mừng công là ba ngày ba đêm, nhưng bọn họ không thể giống như thủ hạ, không quan tâm đến chuyện gì.

Ít nhất phải lên kế hoạch, chẳng hạn như khi nào sẽ quay lại.

Nhưng vừa mới đến, liền nhìn thấy một màn lạ lùng.

Chỉ thấy Lạc Thao Thiên và Tử Đế Tôn ôm chặt Tiêu Thiên, ánh mắt hoảng hốt, say khướt khoát tay.

“Thật ra hiểu lầm lúc trước, rất dễ giải quyết, chúng ta hoàn toàn có thể ai gọi theo kiểu người nấy.” Lạc Thao Thiên đưa tay sờ sừng trên đầu mình, nhìn Tiêu Thiên.

Khóe miệng Tiêu Thiên co quắp, cảm giác câu nói tiếp theo của đối phương, có thể không hay lắm.

Lạc Thao Thiên vui tươi hớn hở cười, ợ một cái: “Ợ ~ Ta gọi ngươi là lão đệ, ngươi gọi ta là lão cha.

“Không... Không được!” Tử Đế Tôn bên cạnh lắc lắc tay, mặt mũi đỏ bừng: “Loạn, thế này loạn rồi.”

“Có gì mà loạn, ta lão đại, ngươi lão nhị, hắn lão tam.” Lạc Thao Thiên bĩu môi, nhìn chằm chằm Tử Đế Tôn: “Hắn gọi ta là lão cha, gọi ngươi nhị cha để phân biệt thôi.”

“Không đúng không đúng.” Tử Đế Tôn khoát tay.

“Không có gì, ta cảm thấy khá tốt…”

Tử Đế Tôn tức giận, bắt lấy cổ tay Lạc Thao Thiên: “Không được không được, ngươi phải nghe ta nói, Yên Nhi thành thân với hắn trước, cho dù nha đầu Tiểu Ái kia muốn vào, cũng phải xếp ở phía sau.”

“Nếu như ai luận nấy, có lẽ ngươi là đại ca, ta là nhị ca, hắn là tam đệ.”

“Vậy thì hắn gọi chúng ta, nên gọi ta là cha lớn, ngươi là cha nhỏ.”

Nói xong, Tử Đế Tôn đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên: “Ngươi nói có phải đạo lý này không, tam đệ.”

Tiêu Thiên ngồi tại chỗ, bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng cổ tay áo lau miệng: “Ha...”

Lạc Thao Thiên vội vàng tiếp lời: “Không đúng không đúng, ngươi nói không đúng!

“Tiêu lão đệ rất rõ ràng, hắn không hề hài lòng với phương án này.” Lạc Thao Thiên nghiêng người về phía sau, híp mắt lắc đầu: “Ta là đại ca, xếp ở phía trước, đương nhiên cũng cha lớn.”

Tiêu Thiên ngồi ở giữa, không biết tại sao, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí.

Chỉ là sát khí này không nhằm vào mình.

Sau một khắc, hai giọng nói khiến lưng người ta ớn lạnh vang lên.

“Nói như vậy, có phải hắn còn phải gọi ta một tiếng đại tẩu hay không?”

“Cho nên, Tiểu Tiêu phải gọi ta là nhị tẩu chứ gì?”

Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên ngồi ở đó, bọn họ rùng mình một cái, lập tức tỉnh rượu một nửa.

Bọn họ chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy hai bóng dáng đứng lặng phía sau, bọn họ nuốt một ngụm nước miếng.

“Không uống nữa, lần sau không uống nữa”.

“Đùa giỡn, chỉ thuần túy là đùa giỡn thôi.”

Cùng với tiếng cầu xin, Tiêu Thiên yên lặng đưa mắt nhìn hai vị nhạc phụ, một người bị nhéo lỗ tai, một người bị nhấc sừng ma, dần dần đi xa.

“Uống ít thì vui, uống nhiều hỏng việc mà.” Tiêu Thiên nhìn hai vị nhạc phụ, âm thầm tổng kết.

Bình Luận (0)
Comment