Bản thân Lạc Thao Thiên cũng không biết nhiều về những chuyện tổ tiên lưu truyền, khi ông biết được chân tướng qua lời của con gái thì càng kinh ngạc hơn.
Nếu như không nhờ con gái thì ông thật sự không biết rằng giữa ông và Tử lão đệ lại có nguồn gốc như vậy.
Có điều, ánh mắt tò mò của mọi người đều tập trung vào Long Khâu Đạo.
Mọi người đều vô cùng tò mò về lão cổ đổng này, ánh mắt của bọn họ như muốn dán chặt lên người Long Khâu Đạo.
Cũng tương tự, ánh mắt tràn đầy sự kỳ lạ của Long Khâu Đạo nhìn chằm chằm Tử Đế Tôn.
Ông không nói gì mà chỉ lặng yên nhìn trừng trừng như vậy.
Tử Đế Tôn đang đứng tại chỗ, bị Long Khâu Đạo nhìn chằm chằm như vậy, không khỏi cúi đầu nhìn chính mình, trên người ông cũng chẳng có gì khác lạ cả.
“Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào người ta vậy?” Tiêu Thiên đưa tay ra chọt chọt vào Long Khâu Đạo ở bên cạnh.
Ngón tay của hắn trực tiếp chọt vào thân thể của Long Khâu Đạo.
Cảnh tượng này khiến cả đám người trợn trừng mắt.
“Tiểu Tiêu, con đang…” Tử Đế Tôn ở đối diện giật nảy mình, vội xua tay: “Cứ để người ta nhìn đi, không sao cả, con chọt ông ấy như vậy…”
“Không sao đâu, hắn là thân thể Long linh, không có nhục thân, một lát liền khôi phục lại như cũ à.” Tiêu Thiên vừa nói vừa rút tay ra, quả nhiên cánh tay bị chọc thủng của Long Khâu Đạo lập tức khôi phục.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Thiên dường như muốn chứng minh rằng Long Khâu Đạo sẽ không bị gì ngay cả khi có nghịch như vậy.
Tiêu Thiên đưa tay lên vặt đầu của Long Khâu Đạo xuống, dùng tay không bóp nát.
“...” Đồng tử của cả đám người co rút lại, thân người hơi ngả về phía sau.
Hành vi này của Tiêu Thiên khiến bọn họ bị đả kích lớn.
Đối với bọn họ, Long Khâu Đạo vẫn là lão tiền bối, hơn nữa ông còn từng đi theo Nhân Hoàng.
Cho dù, Tiêu Thiên có cơ duyên trùng hợp đi vào di tích Thánh Long và khiến Long Khâu Đạo đi theo hắn.
Thì hắn vẫn phải có sự tôn trọng cơ bản đối với bậc tiền bối chứ.
Hắn trực tiếp bóp nát đầu người ta như vậy, thật sự ổn chứ?
Nếu lỡ sơ ý một chút làm người ta chết, thì chẳng phải…
Xoạt!
Đầu của Long Khâu Đạo lập tức phục hồi như cũ, ông bừng tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần khi nhìn chằm chằm Tử Đế Tôn lúc nãy.
Trên mặt ông lộ ra vẻ bất lực: “Tiêu đại nhân, ngài đang làm gì vậy.”
“Làm cho ngươi tỉnh lại.” Tiêu Thiên dang rộng hai tay: “Vừa rồi, ngươi nhìn chằm chằm nhạc phụ đại nhân không rời mắt, có phải đã nhìn ra điều gì rồi không?”
“Không lẽ ngươi định nói với ta là nhạc phụ Tử Đế Tôn của ta vốn là chuyển thế của Nhân Hoàng đó chứ?”
Quả thật, những lời Tiêu Thiên nói ra khiến người khác không kinh ngạc đến chết thì không thôi mà. Lúc này biểu cảm của mọi người đều đóng băng.
Nghĩ kỹ lại, hình như cũng không phải là không có khả năng này.
Thân là lão tùy tùng đi theo Nhân Hoàng, Long Khâu Đạo vừa rồi cứ nhìn Tử Đế Tôn không thôi.
Cộng thêm, Tử Đế Tôn vừa thức tỉnh huyết mạch Đế hoàng chính thống Nhân tộc, không lẽ…
“Không thể nào, Nhân Hoàng trông cực kỳ đẹp trai và có yêu cầu rất cao về ngoại hình của bản thân.” Long Khâu Đạo vội vàng xua tay, phủ định phỏng đoán của Tiêu Thiên: “Với lại Nhân Hoàng vẫn còn sống, chưa có chuyển thế.”
“Cho dù Nhân Hoàng chuyển thế, ngài ấy thà hy sinh tư chất và vận khí của đời sau cũng phải duy trì hình dạng ban đầu.”
“Vẻ ngoài của hắn…” Long Khâu Đạo nhìn Tử Đế Tôn hồi lâu, lắc lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc: “Chắc chắn không phải và cũng không xứng là chuyển thế của ngài ấy.”
Hiện trường đang vô cùng ngại ngùng và yên tĩnh.
Cả đám người kinh ngạc nhìn nhau.
Tử Cực Vô Địch không ngờ lại là một Nhân Hoàng như vậy.
“Ta…ta xấu ư?” Tử Đế Tôn không thể tin nổi, đưa tay ra chỉ vào chính mình.
Mặc dù, dung mạo của ông không thuộc hàng đẹp trai kinh thiên động địa, nhưng ít ra cũng thuộc dạng anh tuấn phi phàm, nếu không làm sao có thể sinh ra con gái như Tử Nhược Yên chứ?
Kết quả, Long Khâu Đạo này nói thế nào?
Ông không xứng!
Đáng hận, Tử Đế Tôn chưa từng phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế này.
Ông bây giờ rất muốn bắt chước hành động lúc nãy của con rể, bước tới vặn đầu của Long Khâu Đạo ở trước mặt xuống và bóp nát.
“Được rồi, người ta chỉ so sánh chàng với tổ tiên Nhân Hoàng chứ đâu có nói chàng xấu.” Tuyết Như Yên bước lên vỗ vào lưng của trượng phu để ông không buồn bực nữa.
Ở bên cạnh, Vũ Tâm Nhứ liếc nhìn trượng phu của mình, đưa tay lên chỉ vào Lạc Thao Thiên và hỏi Long Khâu Đạo: “Còn ông ấy thì sao?”
Long Khâu Đạo không trả lời mà chỉ lịch sự mỉm cười ngại ngùng.
Lạc Thao Thiên vốn đang chê cười Tử lão đệ, trong nháy mắt, cả khuôn mặt ông tối sầm lại, tự vuốt mặt mình.
Ông cũng đâu có xấu, tại sao Long Khâu Đạo này lại có phản ứng như vậy chứ.
Nếu thật sự nghĩ kỹ lại, e rằng vị Nhân Hoàng này quá mức đẹp trai.