Mọi người không khỏi bắt đầu tưởng tượn Nhân Hoàng rốt cuộc đẹp đến mức nào, mà lại khiến cho Long Khâu Đạo lại bày ra ánh mắt như vậy.
“Vậy so với tiểu Tiêu thì như thế nào?” Lúc này, Liễu Quế Hương đột ngột lên tiếng hỏi.
Nghe được câu hỏi này, Long Khâu Đạo sững sờ, quay đầu nhìn sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tiêu Thiên.
“Nhân Hoàng quả thật rất đẹp trai nhưng Tiêu đại nhân cũng rất tuấn tú, không phải người thường có thể so sánh được. Tướng mạo và phong cách của hai người họ không giống nhau lắm.” Long Khâu Đạo mỉm cười.
Liễu Quế Hương lắc đầu: “Nếu như nhất định phải so sánh thì sao?”
“Tiêu đại nhân dĩ nhiên đẹp trai hơn rồi, Nhân Hoàng vẫn kém một chút.” Long Khâu Đạo xua tay, nghiêm túc nhìn Tiêu Thiên: “Đây là lời từ tận đáy lòng của lão phu, không hề có chút giả dối.”
Long Khâu Đạo nói lời này, Liễu Quế Hương không khỏi bật cười.
Lão Thánh Long này thật thú vị, chỉ sợ cháu rể của mình trở thành như thế này.
“Long Khâu tiền bối, nếu như điều Tiêu lang quân không có khả năng, vì sao ông cứ nhìn chằm chằm vào phụ thân ta như vậy?” Tử Nhược Yên tò mò hỏi.
Long Khâu Đạo trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu: “Nếu nói là vấn đề thì quả thật có một chút.”
“Trong cơ thể của hắn ngưng tụ khí vận hoàng đình, đạo vận hiển hiện. Điều này quá bất thường.”
Long Khâu Đạo vừa dứt lời, cả đám người ở đây đều giật mình.
Khí vận hoàng đình?
Lạc Nữ Ái có chút ngạc nhiên: “Long Khâu lão gia, hoàng đình mà ông nói chính là hoàng đình Nhân Hoàng lúc trước sao?”
“Đúng vậy, đích thật là khí vận hoàng đình.” Long Khâu Đạo cau mày, nghĩ mãi mà không rõ nguyên do trong đó: “Năm xưa hoàng đình phân giải, khí vận cũng tiêu tán theo, tiềm ẩn không xuất hiện mới đúng.”
“Theo lý mà nói, những khí vận hoàng iình nên được phân tán trên người các bộ hạ cũ của hoàng đình, hà cớ gì lại ngưng tụ trên người hắn, kéo dài không tiêu tan?”
“Điều này thật vô lý!”
Lúc này, Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Đạo: “Nhạc phụ ta thức tỉnh huyết mạch Đế hoàng chính thống, sau đó đoàn tụ với khí vận hoàng đình, điều này hợp lý mà.”
“Năm xưa, khi hoàng đình giải tán, nói không chừng khí vận hoàng triểu đã phân tán giữa đất trời chứ không nhất định tồn tại trên thân những bộ hạ cũ.”
Long Khâu Đạo xua tay: “Tiêu đại nhân, khí vận hoàng đình đã định sẵn phải phân tán trên người của những bộ hạ cũ, ngài chỉ biết một mà không biết hai.”
“Ý ngươi là gì?” Nhìn vẻ mặt quả quyết của Long Khâu Đạo, Tiêu Thiên hỏi.
Chẳng lẽ trong này còn có nội tình gì?
“Lúc trước, hoàng đình của Nhân Hoàng là do Nhân Hoàng đích thân giải tán.” Long Khâu Đạo nói với Tiêu Thiên, cẩn thận giải thích: “Lúc Nhân Hoàng giải tán hoàng đình, hắn đã tự tay phân chia khí vận hoàng đình.”
“Mỗi khí vận hoàng đình đều được giao cho những bộ các cũ của hoàng đình.”
“Thế nên ta mới nói vậy.”
Nghe Long Khâu Đạo giải thích xong, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ còn có bí mật như vậy.
Lúc trước, hoàng đình Nhân Hoàng lại do chính Nhân Hoàng ra tay, chuyện này thật sự khiến người ta bất ngờ.
“Tại sao?” Tử Nhược Yên bên cạnh không nhịn được hỏi.
Nàng không hiểu tại sao đang êm đẹp mà Nhân Hoàng lại vô duyên vô cớ giải tán hoàng đình, rốt cuộc là có ý gì?
“Không biết, lão phu không có đoạn ký ức này.” Long Khâu Đạo lắc đầu, thoáng tiếc nuối nhìn Tử Nhược Yên: “Không biết liệu đoạn ký ức này mất đi do linh hồn không trọn vẹn, hay là bởi lão phu cũng không biết nguyên nhân.”
“Tóm lại, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng.”
Long Khâu Đạo nói đến đây, lần nữa ngẩng đầu nhìn Tử Đế Tôn đối diện: “Nói chung, có lẽ khí vận của những bộ các cũ trong hoàng đình đã đến chỗ ngươi.”
“Cũng có thể khi Nhân Hoàng giải tán hoàng đình, phân chia khí vận hoàng đình trước kia, hắn đã giữ lại một phần và giấu ở nơi không ai biết, để ngươi lấy được.”
Tử Đế Tôn giật mình, đột nhiên vung tay lên, ánh sáng vàng chiếu ra từ trong cơ thể ông, một ấn vàng tỏa ra uy nghiêm đế hoàng xuất hiện trên lòng bàn tay ông.
Đến gần xem xét, ấn vàng vuông vắn, bên trên có khắc hoa văn sơn thủy, in điêu văn Thánh Long.
Thánh Long có các ngôi sao trong hư không quanh quẩn. Khi linh khí tuôn trào, các ngôi sao do linh khí ánh sáng vàng hóa thành cũng chậm rãi xoay chuyển, phảng phất là vạn giới hư không.
Ấn Nhân Hoàng!
“Đây là ấn Nhân Hoàng.” Tử Đế Tôn vừa nói vừa đưa đến trước mặt Long Khâu Đạo: “Vật này lấy được từ một di tích. Di tích đó là do Nhân Hoàng, Nhân Tôn và Nhân tông cùng nhau tạo dựng.”
Tử Đế Tôn tình cờ có được ấn Nhân Hoàng dưới cơ duyên khi ông bị lão tổ Tuyết gia ép đi vào di tích.
“Nói đến thì ấn Nhân Hoàng được lấy từ tay Thánh Hồ chi linh dưới trướng Nhân Tôn.”
“Bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy khá kỳ quái, ấn Nhân Hoàng này vậy mà lại đạt được từ dòng dõi Nhân Tôn.”
“Vậy thì khí vận hoàng đình có liên quan gì đến ấn Nhân Hoàng?”
Nói đến đây, Tử Đế Tôn hơi giơ tay lên và đưa qua cho Long Khâu Đạo.
Tâm tư nhỏ trong đó càng thêm rõ ràng.