Long Khâu Đạo nhìn ấn Nhân Hoàng trước mặt, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay nhận lấy ấn Nhân Hoàng, quan sát từ trên xuống dưới.
“Hầy...” Long Khâu Đạo thở dài, cầm lấy ấn Nhân Hoàng đưa cho Tiêu Thiên bên cạnh.
Tiêu Thiên tiếp nhận ấn Nhân Hoàng, không biết Long Khâu Đạo muốn làm gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Tử Đế Tôn.
“Không có gì, con cầm chơi chút đi.” Tử Đế Tôn rất hào phóng xua tay, tỏ vẻ không thèm để ý.
Chỉ là trên mặt thoáng hiện vẻ đắc ý.
“Tiêu đại nhân, ngài bóp mạnh vào thử xem.” Long Khâu Đạo bỗng lên tiếng.
Tiêu Thiên hơi ngạc nhiên nhìn Long Khâu Đạo bên cạnh: “Bóp mạnh, ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn, Tiêu đại nhân ngài cứ bóp mạnh một chút.” Long Khâu Đạo nghiêm túc gật đầu, tỏ ý lời mình nói hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đối diện, Tử Đế Tôn cũng tùy ý vung tay: “Tiểu Tiêu à, cứ nghe ông ấy đi, bóp thử xem.”
“Đây là ấn Nhân Hoàng, con có thể bóp nát được chắc?”
Tử Đế Tôn vừa dứt lời, Tiêu Thiên phản ứng lại, âm thầm gật đầu.
Mình kiểm soát sức mạnh lại tí, hẳn là sẽ ổn thôi.
Dù sao cũng là ấn Nhân Hoàng, là ấn vàng do Nhân Hoàng tạo ra, chắc chắn vô cùng bất phàm.
Thử một phần vạn sức mạnh xem sao?
Rất nhanh, Tiêu Thiên khẽ lắc đầu, phủ định ý nghĩ này của mình.
Hắn nhớ quê hương mình có một câu nói rất hay.
Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.
Nhân Hoàng có thanh danh hiển hách khắp chư thiên vạn giới, e rằng ấn Nhân Hoàng do hắn tạo ra cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ dùng một phần vạn sức mạnh?
Sao có thể được, như thế là đang sỉ nhục người.
Thẳng tay dùng hơn năm phần vạn sức mạnh đi!
Sau khi thầm hạ quyết tâm, Tiêu Thiên không chút nghĩ ngợi, mười ngón nắm lấy ấn Nhân Hoàng, mạnh mẽ dồn sức.
Ken két!
Lúc tiếng động thanh thúy vang lên, vẻ mặt Tử Đế Tôn cũng theo đó cứng ngắc, hơi tái nhợt.
Ông xoay cái cổ cứng đờ, chầm chậm quay đầu nhìn vào tay Tiêu Thiên.
Chỉ thấy ấn Nhân Hoàng mình hao tâm tốn sức, vất vả lắm mới có được, đang nằm trong người con rể tốt này.
Hệt như một quả dưa chín mọng.
Nứt ra mất rồi!
“Này... này...” Môi Tử Đế Tôn khẽ run, nhìn chằm chằm ấn Nhân Hoàng nứt ra trong tay Tiêu Thiên, không nói nên lời.
Những người khác cũng bị một màn đột nhiên xuất hiện này dọa không nhẹ, hai mắt trừng lớn.
“...” Tiêu Thiên nhìn ấn Nhân Hoàng hiện ra vết nứt trong tay, khóe miệng hơi run rẩy.
Lý nào lại thế?
Không chịu nổi năm phần vạn sức mạnh luôn?
Sao ấn Nhân Hoàng này yếu quá vậy!
Tiêu Thiên mím môi, ngẩng đầu nhìn nhạc phụ run rẩy đôi môi trước mặt, không biết nên mở miệng thế nào.
Thầm cảm thấy hối hận trong lòng.
Hắn vẫn là đánh giá thấp sức mạnh của mình rồi. Nếu là một phần vạn sức mạnh, có lẽ ấn Nhân Hoàng sẽ chịu nổi nhỉ?
Không thì làm thử?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Tiêu Thiên không nhịn được, tay ngứa ngáy không sao chịu nổi.
Sau khi khống chế sức mạnh còn một phần vạn, hắn lại bóp vào.
Két! Cạch! Xoảng!
Một loạt tiếng lắc rắc giòn tan lại vang lên, ấn Nhân Hoàng trong tay Tiêu Thiên chịu đựng áp lực vượt quá khả năng tiếp nhận.
“Ấy... A a~” Tử Đế Tôn run giọng, trợn mắt nhìn ấn Nhân Hoàng y hệt miếng đậu hũ, bị con rể nhà mình...
Bóp nát như tương!
Ông vội vàng đoạt lấy ấn Nhân Hoàng vỡ vụn từ trong tay Tiêu Thiên, hai tay run lẩy bẩy.
Tử Đế Tôn rất hối hận, ông khoe khoang làm gì?
Đắc ý cái gì chứ?
Vẻ mặt của những người khác đều vô cùng chấn động.
Ấn Nhân Hoàng cứ vậy bị bóp nát rồi?
Bọn họ biết thân thể Tiêu Thiên phá vỡ cực hạn, nhưng sức lực có thể lớn đến vậy ư?
Nhưng Tử Nhược Yên bên cạnh lại nhíu chặt mày. Nàng biết Long Khâu Đạo là người đáng tin cậy, không lý nào ông cố tình bảo Tiêu Thiên ra tay bóp nát ấn Nhân Hoàng.
“Đó là cái gì?” Tử Nhược Yên chợt tinh mắt phát hiện được thứ gì đó, vội vàng tiến lên, lấy ra một khối hình vuông từ ấn Nhân Hoàng vỡ vụn trong lòng bàn tay phụ thân.
Phía trên khối vuông là một chữ được đánh dấu rõ ràng.
“Lam!”
Bộp!
Chuyện này làm mọi người kinh ngạc.
Sao bên trong ấn Nhân Hoàng lại có một khối vuông, trên đó còn khắc chữ nữa?
“Không phải chứ?” Lúc này, Tiêu Thiên bỗng lên tiếng, nhìn Long Khâu Đạo bên cạnh: “Trắng, xanh lam, tím, vàng, đỏ?”
Long Khâu Đạo cười lên: “Tiêu đại nhân đoán được rồi?”
“Đúng là đoán được, nhưng ta không muốn tin đây là sự thật.” Tiêu Thiên chớp mắt.
Long Khâu Đạo cười gật đầu: “Tiêu đại nhân, ngài đoán đúng rồi.”
“...” Tiêu Thiên im lặng cả nửa ngày, không nhịn được xỉa xói: “Có phải Nhân Hoàng nhàn rỗi đến nhàm chán không?”
Long Khâu Đạo cũng im lặng, một lát sau mới thốt ra câu: "Hình như là hơi nhàm chán."
"Nhưng ta có tí tò mò, sao Tiêu đại nhân lại đoán được."
Tiêu Thiên cười khẽ: "So ra thì ta càng tò mò sao Nhân Hoàng nghĩ được cách phân chia màu sắc các loại, phân biệt phẩm chất linh khí luyện chế của bản thân."
"Quả thật Nhân Hoàng có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, Đế hậu cũng từng hỏi qua." Long Khâu Đạo cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại lúc ấy: "Câu trả lời của Nhân Hoàng có ý vị sâu xa, lão phu cũng không hiểu được."