Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 497 - Chương 497. Lại Là Như Vậy Ư?

Chương 497. Lại là như vậy ư? Chương 497. Lại là như vậy ư?

"Nói ra nghe xem." Tiêu Thiên mở miệng.

"Lúc ấy Nhân Hoàng nói như vậy." Sau đó Long Khâu Đạo thuật lại lời nói của Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch.

"Ai bảo bản Nhân Hoàng là du học sinh trở về chứ."

Long Khâu Đạo thuật lại lời nói của Nhân Hoàng khiến mọi người không hiểu ra làm sao.

Du học sinh?

Du học sinh cái gì chứ, lẽ nào là xưng hô của học trò học phủ đặc thù gì đó?

Tiêu Thiên đờ ra, rất lâu sau mới cười lên tiếng: “Ha ha ha, thì ra là vậy, là như vậy à.”

"Tiêu ca ca, chàng nghe hiểu lời nói của Nhân Hoàng à?" Lạc Nữ Ái bên cạnh nhìn thấy Tiêu Thiên cười ha ha thì tò mò hỏi.

Long Khâu Đạo cũng giật mình nhìn về phía Tiêu Thiên, không biết sao đối phương lại nghe hiểu được.

Hơn nữa, lời này có gì mà đáng cười.

"Cũng được xem là hiểu, ý của Nhân Hoàng là hắn từng đi xa, đi đến nơi khác học tập." Tiêu Thiên khoanh tay, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Khó trách trước đây Nhân Vương điều tra cẩn thận, vốn không phát hiện vết tích bị đoạt xá, linh hồn không hề khác thường từ trên người của Tử Cực Vô Địch.

Khó trách sau khi Tử Cực Vô Địch đi ra khỏi bí cảnh đó, tư chất thiên phú đột nhiên tăng mạnh, thực lực có tiến lớn.

Du học sinh?

Không hổ là ngươi, Nhân Hoàng, hình dung đúng là chuẩn xác đó.

"Được rồi, có bao nhiêu thì lấy ra hết đi, đừng đùa nhạc phụ ta nữa." Giây tiếp theo, Tiêu Thiên chỉ vào Long Khâu Đạo, có ý bảo ông nhanh lên.

Long Khâu Đạo gật đầu, bày tỏ bản thân biết rồi: "Tiêu đại nhân bình tĩnh chớ nóng vội, sẽ nhanh thôi."

Đoạn đối thoại đột nhiên khiến Tử Đế Tôn đang cầm ấn Nhân Hoàng mờ mịt.

Đừng đùa ông gì chứ?

Giây tiếp theo, thuận theo động tác của Long Khâu Đạo, di tích Thánh Long chợt hiển hiện lên.

Ào ào ào.

Dao động không gian hiện lên bên trong di tích Thánh Long, một đống ấn Nhân Hoàng cứ như được đổ ra, rơi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt, ấn Nhân Hoàng chồng chất như núi, cao cỡ nửa người.

Nhìn sơ qua, có ít nhất là hơn trăm ấn Nhân Hoàng.

"Lúc trước, Nhân Hoàng đã luyện chế ra rất nhiều ấn Nhân Hoàng, phân chia dựa theo phẩm chất, gồm năm cấp bậc là trắng, xanh, tím, vàng, đỏ."

"Dựa theo cách nói lúc ấy của Nhân Hoàng, màu trắng là đồ trắng, yếu nhớt nhất, màu đỏ có phẩm chất cao nhất."

"Phương hướng giám định chính là linh khí thăm dò vào trung tâm của ấn Nhân Hoàng, sau đó phát họa ra hai chữ 'giám định', xem phát ra ánh sáng gì."

Long Khâu Đạo nói đến đây thì làm mẫu, dẫn động linh khí thiên địa, đánh về phía ấn Nhân Hoàng ở trước mặt.

Không bao lâu sau, ấn Nhân Hoàng trong tay Long Khâu Đạo phóng ra ánh sáng màu vàng mông lung, cứ như khoác lên lớp áo khoác bên trên đại ấn.

"Hự, đây chính là màu vàng trong truyền thuyết." Long Khâu Đạo giải thích, rồi nhìn về phía mọi người: "Đối với linh khí có phẩm chất màu vàng, Nhân Hoàng rất thích câu này."

Tiêu Thiên vuốt trán, âm thầm lắc đầu: "Nhân Hoàng à, ngươi du học, rốt cuộc là học được mấy trò bậy gì vậy."

Tiêu Thiên nói xong, hắn cầm lấy một ấn Nhân Hoàng lên, vận dụng năm phần vạn sức mạnh, liều mạng bóp một cái.

Hả?

Không bóp được!

Hai mắt Tiêu Thiên sáng ngời, đưa ấn Nhân Hoàng trong tay cho Tử Đế Tôn: "Nhạc phụ, người giám định đôi chút phẩm chất của ấn Nhân Hoàng này đi, chắc chắn rất cao, nói không chừng là màu đỏ."

Tử Đế Tôn mờ mịt nhận lấy ấn Nhân Hoàng, sau khi ông cầm vào trong tay thì có thể cảm nhận rõ sự khác biệt bên trong.

Tính chất sau khi chạm vào rõ ràng không giống với những cái khác.

Dựa theo cách nói trước đó của Long Khâu Đạo, Tử Đế Tôn rót linh khí vào bên trong rồi giám định phần trung tâm.

Vù!

Ánh sáng đỏ bắt mắt từ trong ấn Nhân Hoàng vọt lên, phác họa mặt ngoài của kim ấn này.

“Tuyệt lắm, nhạc phụ đại nhân.” Tiêu Thiên nhẹ nhàng vung nắm đấm, giơ ngón tay cái về phía Tử Đế Tôn: "Lần đầu mà đã giám định ra ấn Nhân Hoàng có phẩm chất màu đỏ, vận mệnh trường hồng đó!"

"..." Tử Đế Tôn cầm ấn Nhân Hoàng có phẩm chất màu đỏ, nhìn ấn Nhân Hoàng chồng chất như núi ở trước mặt, im lặng không nói gì.

Nhìn thấy Tử Đế Tôn không nói lời nào, Tiêu Thiên cảm thấy rất kỳ lạ: "Tại sao nhạc phụ lại không nói lời nào, lẽ nào bởi vì không phải đích thân chọn lựa, cho nên không có cảm giác thành tựu?"

"Trọng điểm là vậy ư, đó không phải là trọng điểm!" Tử Đế Tôn im lặng, rốt cục không kiềm được nữa, chỉ về đống ấn Nhân Hoàng ở trước mặt, gầm hét lên: "Tại sao, đó là cái quái gì vậy?"

"Nhiều ấn Nhân Hoàng như vậy, rốt cuộc là từ đâu ra!"

Long Khâu Đạo bên cạnh có vẻ mặt đương nhiên khi đối diện với sự rít gào của Tử Đế Tôn, trả lời: "Vấn đề này còn cần phải hỏi ư, đương nhiên là Nhân Hoàng luyện chế ra rồi."

"Phí lời, đương nhiên ta biết là luyện ra, nhưng tại sao lại luyện ra nhiều như vậy?" Tử Đế Tôn trừng to mắt, ông hoàn toàn không cách nào hiểu nổi.

Trước đây, ông đạt được ấn Nhân Hoàng ở trong bí cảnh, mừng rỡ như điên.

Bình Luận (0)
Comment