"Ông ta làm bậy làm bạ, không kiềm chế được bản thân nên mới có đám con thứ xuất là bọn ta."
"Kết quả thì sao? Con thứ xuất không phải là người à?"
"Trong mắt ông ta, đám con thứ xuất bọn ta đều là con hoang, không sánh bằng một cọng lông của đám con đích xuất các ngươi."
"Từ nhỏ ta luôn cố gắng muốn chứng minh chính mình, cuối cùng trở thành thần tài trong Hoàn Sơn giới, giúp đỡ Tuyết gia ngày càng lớn mạnh."
"Ông ta thì sao? Ông ta lại ép buộc Tuyết Như Yên kết thông gia, hy sinh vì gia tộc."
"Lão tổ bắt đám người Tử Đế Tôn về đây, ông ta không cảm hóa bằng tình thân mà tự mình đề xuất ý kiến, đóng dấu lên người nhi tử, nhi tức, tôn nữ và tôn tức của ông ta."
"Lão tử dốc lòng dốc sức, kham khổ cực nhọc vì Tuyết gia, kết quả ông ta báo đáp ta như vậy sao?"
"Rốt cuộc ông ta coi bọn ta là gì?"
"Bất hiếu?"
Phì!
Tuyết Phú Quý phun nước bọt xuống đất, nhìn chằm chằm vào Tuyết An Tường: "Ông ta xứng sao?"
Tuyết An Tường không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe Tuyết Phú Quý gào lên.
Trong ấn tượng của ông, Tuyết Phú Quý là người thành thật, đơn thuần và chân thành.
Ông ấy là người tỉnh táo, sẽ không tùy tiện phát cáu như thế.
Bởi vì Tuyết Phú Quý luôn nghĩ giận dữ hay cáu gắt không giải quyết được vấn đề.
Nhưng đây là lần đầu Tuyết An Tường thấy ông ấy nổi giận đến mức này.
"Ta thật không ngờ ngươi lại oán hận phụ thân đến vậy." Tuyết An Tường thở dài, nhìn Tuyết Phú Quý với vẻ khó hiểu: "Nhưng tại sao ngươi tức giận?"
"Làm một con chó không sướng sao, cứ phải chọc tức phụ thân, làm ta phải vác thân đến đây đóng dấu nô lệ cho các ngươi."
Gương mặt vặn vẹo vì tức giận của Tuyết Phú Quý hơi cứng đờ, ông ấy siết chặt hai tay: "Ngươi nói gì? Lời ngươi vừa nói có ý gì?"
Tuyết An Tường nhìn đôi mắt trợn to của ông ấy bèn cười khẽ, nhướng này lên, tỏ vẻ bỡn cợt: "Không phải, đệ đệ tốt của ta, đừng bảo là trước giờ ngươi cứ nghĩ mình là người nhé.”
“Xin nhờ, mẹ ngươi chỉ là tỳ nữ, từ khi người được sinh ra đã ngang hàng với chó, đệ đệ chó không phải là người.”
“Thì ra là vậy, ta nghĩ mãi không hiểu tại sao ngươi giận dữ?”
“Giằng co cả buổi mới biết ngươi định nghĩa sai thân phận của mình.”
Tuyết Phú Quý nghiến răng khiến khóe miệng chảy máu, ông ấy nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“Chó? Trong mắt các người, bát đệ tử trận vì Tuyết gia cũng chỉ là một con chó canh cổng chết mà thôi đúng không?”
“Thập muội bị ép phải gả cho Từ gia, chẳng lẽ các ngươi xem việc thông gia giữa hai gia tộc chỉ là bán đi một con chó thôi ư?”
Tuyết An Tường gật đầu như lẽ đương nhiên, nhìn vào Tuyết Phú Quý: “Đó là tất nhiên, từ khi các ngươi có mặt trên đời này thì các ngươi có nghĩa vụ phải dâng hiến tất cả mọi thứ vì Tuyết gia.”
“Ai bảo các ngươi là thứ xuất, thế nên phải trở thành đá kê chân trải đường cho đích xuất bọn ta.”
“Suy cho cùng các ngươi dùng danh nghĩa của Tuyết gia khi ra ngoài cũng đủ oai phong rồi, chẳng lẽ các ngươi còn mong cầu thứ gì xa vời hơn?”
“Bọn ta quẳng xương cho các ngươi gặm là đã ban ơn lắm rồi, các ngươi còn đòi ăn thịt? Đúng là tham lam.”
Tuyết An Đường khiến Tuyết Phú Quý suýt cắn nát răng mình.
Nếu nói Tuyết Phú Quý vẫn còn ôm chút hy vọng xa vời đối với Tuyết gia thì giờ đây Tuyết An Tường đã tự tay dập tắt nó.
Thậm chí, Tuyết Phú Quý còn cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ ngây thơ của mình.
Ông ấy còn ôm hy vọng gì với một Tuyết gia như vậy.
“Được rồi, đệ đệ tốt của ta, ngươi hãy ngoan ngoãn nhận đóng dấu đi.” Tuyết An Tường mỉm cười, bước đến trước mặt ông ấy.
Tuyết Phú Quý sầm mặt, bây giờ khi nghe đối phương gọi mình bằng “đệ đệ tốt”.
Ông ấy đã cảm thấy buồn nôn!
“Muốn ta bó tay chịu trói ư? Không dễ thế đâu.” Tuyết Phú Quý hít sâu, sau đó bất ngờ lấy một cây quạt ra.
Quạt lông vũ màu xanh biếc, có khắc hoa văn, vừa lấy ra đã có làn gió nhẹ thoang thoảng thổi tới.
Phạch!
Tuyết Phú Quý vừa lấy cây quạt xanh biếc đó ra thì bỗng nhiên một viên linh thạch sặc sỡ xuất hiện trên trán ông ấy, sau đó ông ấy bất ngờ hút nó vào.
Cùng lúc đó, ông ấy phất tay khẽ phe phẩy cây quạt trong tay khiến gió lớn bất ngờ trỗi dậy.
Có ánh sáng xanh lục khẽ lóe lên trong trận gió to, vô cùng kỳ lạ.
Sau khi gió nổi lên, nó lập tức bay thẳng đến Tuyết An Tường.
“Quạt lông Phong ma, không ngờ món đồ này lại nằm trong tay ngươi?” Tuyết An Tường thay đổi sắc mặt, ông không kịp đề phòng bị trận gió lớn này cuốn lên không trung, bay ra khỏi hoàng thành.
Tuyết An Tường chủ quan, không thèm sử dụng linh khí hộ thân nên đã bị trận gió lớn này cuốn đi.
Cây quạt lông vũ có giá trị đắt đỏ và rất nổi tiếng, nó được Trân Bảo các sai người bắt Phong Ma lão quỷ nổi danh một phương.
Sau khi rút bớt sức mạnh đại đạo của Phong Ma lão quỷ thượng tam thiên, luyện chế vào cây quạt được làm từ lông vũ.