Vì vậy món đồ quý báu này rất đắt, nó được bán với giá cao ngất ngưởng hơn ba mươi tỷ linh thạch trong hội đấu giá.
Nhi tử của Tuyết An Tường tu hành phong chi đại đạo nên mong muốn có quạt lông Phong ma.
Nhưng giá khởi điểm của quạt lông Phong ma là một trăm triệu linh thạch thượng phẩm, hắn lại không có nhiều tiền như thế.
Nên Tuyết An Tường tìm phụ thân là gia chủ Tuyết gia, ra lệnh cho Tuyết Phú Quý hỗ trợ.
Nhưng tiếc thay lần đó người thần bí đã mua rồi, Tuyết Phú Quý không mua được nó.
Thế mà không ngờ tới quạt lông Phong ma đang trong tay Tuyết Phú Quý trong phủ?
Bên ngoài hoàng thành, sức mạnh của băng chi đại đạo trong cơ thể ông bùng phát, một cơn gió lạnh thổi tới đánh tan gió xanh.
Tuyết An Tường ngẩng đầu lên, ảo não nhìn Tuyết Phú Quý vừa đuổi đến: “Ngươi là người đùa bỡn ta trong buổi đấu giá?”
Ông còn gì không hiểu rõ, rõ ràng màn kịch đối phương giành quạt lông Phong ma là do ông ấy tự biên tự diễn.
“Hừ, bảo bối Quế Hương nhà ta đã đánh thức ta, để ta nhìn rõ bộ mặt thật của đám người Tuyết gia các ngươi. ”
“Mặc dù khi đó ta còn ôm chút hy vọng với các ngươi nhưng điều đó không có nghĩa ta bó tay chịu chết.”
"Ta dùng hết tiền của mình mua một món bảo bối tốt như vậy, giờ ta tặng không cho con của ngươi mà chỉ nhận được mỗi lời cảm ơn giả dối, ngươi nghĩ ta là thằng đần thật sao?" Tuyết Phú Quý nhìn hoàng triều Đại Viêm ở phía xa, sau đó bèn phất tay
Bỗng nhiên, một vài tinh thể điện quang lấp lánh lơ lửng trong lòng bàn tay ông ấy, tinh thể với những đường vân ánh tím sáng lung linh, tia điện rít rào như ẩn như hiện
Tuyết An Tường vừa thấy món đồ này thì tái mặt.
"Phích lịch lôi Thần Tinh, sức nổ bằng một đòn của Đạo cảnh, một quả trị giá một trăm triệu linh thạch thượng phẩm, chỉ có kẻ coi tiền như rác mới mua thứ này, thế mà ngươi mua tận mười quả?" Tuyết An Tường nhìn thấy, lòng như rỉ máu.
Mẹ nó, Tuyết Phú Ông này không coi tiền bạc ra gì hết.
"Mười quả?" Tuyết Phú Ông cười nhạo, khẽ vẩy bàn tay khác, sau đó mười quả phích lịch lôi Thần Tinh bỗng hiện ra.
"Lão tử mua tận một thùng, ngươi dám xem ta là đồ chó."
"Hôm nay lão tử nổ chết ngươi!"
Ầm ầm!
Tiếng nổ điếc cả tai lập tức vang lên bên ngoài hoàng thành.
Rất nhiều người trong hoàng triều Đại Viêm đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời xa xăm, sau đó thôi không nhìn nữa.
Chỉ nổ hai tiếng thôi mà, chẳng có gì to tát.
Đây là hoàng triều Đại Viêm, nơi được Thiên Tôn Chí Thiện bám váy Tiêu Thiên, Tiêu Thân Vương bảo hộ, ai dám làm bậy ở đây?
Trong hoàng cung, Chung Dương Minh đang bước ra khỏi nội các bèn ngẩng lên nhìn về phía trời xa, cảm nhận được động tĩnh khác thường.
"Các ngươi cứ tiếp tục làm việc, ta đi xem có chuyện gì." Chung Dương Minh ra hiệu cho các đồng liêu yên tâm, còn mình nhún người nhảy lên, bay về nơi phát ra tiếng động.
Ngoài hoàng thành.
Dưới ngọn lửa cháy rực của vụ nổ, sấm sét màu tím điên cuồng thét gào, nổ lách tách trên không trung.
Trong màn sương mù đen như mực và ánh điện cứ lập lòe, Tuyết An Tường người đầy bụi bẩn vọt ra ngoài, sau đó ho khan dữ dội.
Không đợi ông kịp bình tĩnh lại, tiếng sấm sét lại vang lên bên tai, một tinh thể màu tím lao về phía ông.
"Chết tiệt!" Tuyết An Tường tức giận gầm lên, sức mạnh đại đạo dâng trào, linh khí kết thành màn chắn bao phủ toàn thân.
Ngay lúc đó, phích lịch lôi Thần Tinh lập tức nổ tung vang trời, lôi quang ẩn chứa sức mạnh kinh khủng gần như lan ra bốn phương tám hướng chỉ trong chớp mắt.
Lôi quang nuốt chửng bóng dáng của Tuyết An Tường, sức mạnh đáng sợ của sấm sét quét sạch cả người ông.
Cùng lúc đó, Tuyết Phú Quý đứng ở đằng xa đang cực kỳ hăng hái, nhìn chằm chằm vào Tuyết An Tường ở trước mặt.
Tu vi cảnh giới của ông ấy vẫn còn kém quá nhiều.
Thế nên ông ấy chỉ đành dựa vào khoản tiền kếch xù của mình mua những món vũ khí này.
Nghĩ đến đây, Tuyết Phú Quý bèn giơ quạt lông Phong Ma lên, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt chứa đựng đầy sức mạnh của phong chi đại đạo, quạt phích lịch lôi Thần Tinh về phía trước.
Phích lịch lôi Thần Tinh vẽ một đường cong trong không trung, lao đi với tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng về phía Tuyết An Tường vừa mới thoát khỏi phạm vi của sóng xung kích.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lại vang lên.
Nhưng lúc này, tình hình sau khi nổ tung không đúng lắm.
Tuyết Phú Quý thấy rõ ràng bên trong lôi quang nổ tanh bành trước mặt có những mảnh băng vỡ vụn rơi tá lả khắp nơi.
"Toang rồi!" Tuyết Phú Quý phản ứng kịp, vội vàng nhích người sang chỗ khác.
Không biết Tuyết An Tường đầu đầy bụi bẩn đã đi đến sau lưng ông ấy từ bao giờ.
"Tên béo đáng chết, vừa rồi ngươi nổ sướng tay quá nhỉ." Mái tóc trắng phếu của Tuyết An Tường bay phấp phới, mặt đen như lọ trông rất dữ tợn, mất hẳn phong độ như lúc gặp lần đầu.