Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 505 - Chương 505. Xin Lỗi, Ta Thích Làm Gì Thì Làm

Chương 505. Xin lỗi, ta thích làm gì thì làm Chương 505. Xin lỗi, ta thích làm gì thì làm

Không biết trong tay ông có thêm một thanh kiếm dài trắng như tuyết từ khi nào, bên trên in hình những bông tuyết rõ rệt.

Hơi lạnh của băng tuyết tỏa ra khắp không trung, bên trên kết một lớp sương mỏng.

"Ta muốn lóc hết thịt mỡ trên người ngươi xuống, từng nhát từng nhát một!" Tuyết An Tường trừng mắt, khẽ gầm lên rồi rút kiếm chém tới.

Trong chốc lát, không gian xung quanh như bị kết băng, khí lạnh lan ra khắp nơi như muốn đông cứng mọi thứ.

Đến cả lôi quang rực rỡ của phích lịch lôi Thần Tinh cũng kết sương, sấm sét chớp động bên trên dần biến mất.

Suy cho cùng Tuyết An Tường vẫn là Đạo cảnh.

Ban đầu Tuyết Phú Quý chiếm được tiên cơ nên mới áp chế được ông, bây giờ ông đã tìm thấy cơ hội.

Thế nên lúc này là thời khắc ông tấn công!

"Ngự!" Tuyết Phú Quý khẽ quát lên, bỗng nhiên bấm tay niệm pháp quyết, tay áo trượt xuống bên dưới, lá bùa cột trên cổ tay bất ngờ tỏa sáng lóa mắt.

Khí tức nặng nề lập tức lan ra như ngọn núi, hóa thành bức tường cản trước mặt.

Bên trên màn chắn như có mây mù lượn lờ, quanh quẩn trên ngọn núi.

Hơn nữa còn có mặt trời rực rỡ bay lên như mặt trời thật lồ lộ giữa trời.

Keng!

Tiếng va chạm chói tay lập tức vang lên.

Kiếm phong của Tuyết An Tường tạo thành kiếm ảnh khổng lồ, vừa xuất hiện đã bị bức tường cản lại, cả hai va chạm với nhau.

Xoảng!

Kiếm băng khổng lồ tản ra khí lạnh lập tức vỡ vụn, phản lực khiến Tuyết An Tường không chịu được phải lùi về sau.

Ngay sau đó, áp lực nặng nề bất ngờ đổ dồn lên người ông.

Linh khí di chuyển trong cơ thể cũng hơi bất ổn.

Hơn nữa một loại lực lượng cực nóng quấn lấy kiếm băng khiến uy lực giảm xuống đáng kể.

"Trấn sơn lục Vân Vụ Nhật Sơ?" Tuyết An Tường bị đẩy lùi không thể bình tĩnh nổi: "Phải mất sáu nghìn tỷ linh thạch thượng phẩm mới mua được năm lá bùa, ngươi chịu chi đến vậy sao?"

Bùa phòng ngự này quá mắc, dù nó tốt thật nhưng giá cực kỳ đắt đỏ.

Là đệ tử trong tộc nên ông cũng được trang bị bùa phòng ngự, có điều đó chỉ là trấn ngự phù Sơn Nhạc.

Một bộ một trăm lá bùa, trị giá mười triệu linh thạch thượng phẩm.

Nhưng bấy nhiêu cũng xa xỉ lắm rồi.

Có điều những lá bùa đó được mua bằng tiền của Tuyết Phú Quý, nên Tuyết An Tường không xót xa gì mấy.

Bởi vì đám người Tuyết An Tường còn lén cười cợt sau lưng ông ấy.

Bảo rằng ông ấy mua đồ tốt cho họ mà không dám sắm sửa gì cho mình, cùng lắm họ chỉ cứu giúp một tên phế vật để làm hộ vệ, tiêu ít tiền bồi dưỡng thôi.

Dù ông ấy mang danh là Tuyết Đồ quân thì thế nào?

Cuối cùng vẫn chỉ là một đám hộ vệ, không làm nên trò trống gì.

Nhưng bây giờ Tuyết An Tường mới biết.

Người đáng buồn cười là mình mới đúng.

Những món đồ mà họ sử dụng chỉ là mấy món phế phẩm so với đồ vật của Tuyết Phú Quý.

Mặt ngoài trông chúng khá đắt nhưng nếu so với những thứ mà Tuyết Phú Quý dùng hiện giờ, chẳng khác gì con bò rụng lông.

Đến tận bây giờ, Tuyết An Tường mới hiểu rõ hai chữ "thần tài" từ Tuyết Phú Quý là thế nào.

Đệ đệ tốt của ông đang ỷ vào mình có nhiều tiền.

Không hiểu sao Tuyết An Tường cảm thấy uất nghẹn, rõ ràng ông ấy là thứ xuất, tu vi cũng chả khác nào đồ vô dụng.

Thế dựa vào đâu?

Tuyết An Tường không kìm được gào lên: "Ngươi nghĩ ngươi có tiền thì muốn làm gì làm nấy sao?"

Ong!

Sức mạnh băng chi đại đạo lập tức bùng nổ, hóa thành thanh kiếm băng to đùng.

Tuyết An Tường nâng thanh kiếm lên thật cao.

"Ngươi sẽ hiểu tu vi không thể bù lại bằng mấy thứ như tiền tài hay của cải được."

Tuyết An Tường vừa dứt lời thì đã bổ thanh kiếm to lớn bằng trong trong tay xuống, điên cuồng nện xuống đầu Tuyết Phú Quý.

Tốc độ quá nhanh, muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.

Thế nhưng Tuyết Phú Quý cũng nhanh không kém, ông ấy vừa vẫy tay thì tám ngọc giới mới cáu bỗng xuất hiện trên ngón tay ông ấy.

Không những vậy, bên eo còn có thêm hai ngọc bài.

Cuối cùng một cái khiên bỗng xuất hiện trong tay ông ấy.

Ầm!

Kiếm băng bổ xuống, từng lớp màn chắn liên tục xuất hiện làm giảm sức mạnh của kiếm băng.

Cho đến khi nó và tấm khiên đó chạm vào nhau.

Đông!

Âm thanh trầm nặng như tiếng chuông vang vọng, phản lực vô hình lập tức tỏa ra.

Cuối cùng thanh kiếm khổng lồ bổ xuống không chống đỡ được nên đã vỡ nát, hóa thành bông tuyết bay đầy trời.

"Tại sao khiên Yêu Hoàng nằm trong tay ngươi?" Cuối cùng Tuyết An Tường mất khống chế gào lên.

Tuyết Phú Quý mỉm cười, hờ hững trả lời câu hỏi của đối phương.

"Xin lỗi, ta có tiền nên muốn làm gì thì làm."

Lời của Tuyết Phú Quý, khiến Tuyết An Tường ở đối diện nghẹn gần chết.

Còn khi ông nhìn thấy tấm khiên nhìn có vẻ giống như đất đá, nhưng lại cứng rắn lạ thường trong tay Tuyết Phú Quý trong tay, đôi mắt hắn ta ửng đỏ.

Khiên Yêu Hoàng!

Đây chính là tấm khiên Bát Hoang Yêu Hoàng tự tay rèn cho con mình.

Bình Luận (0)
Comment