Cấm quân trấn thủ xung quanh hoàng thành giống như là hạng sâu kiến ở trước mặt nữ nhân này, bà chỉ cần vung tay một cái liền quét sạch bọn họ dễ như trở bàn tay.
Cho dù thần thủ hộ cho đế quốc bọn họ, sự tồn tại đạt Giới Vực cảnh thập nhất giai là lão tổ đang bế quan.
Cũng không phải là đối thủ của nữ nhân này, ông bị đâm chết dễ dàng chỉ bằng một ngón tay của bà, thậm chí còn không có năng lực phản kháng.
Thiên Ma.
Đây là tên mà bách tính đế quốc dùng để gọi nữ nhân đột nhiên xuất hiện cùng với những người bên cạnh bà.
Sau khi nữ nhân Thiên Ma tàn sát cả hoàng tộc, giết hết thảy đại thần phản kháng thì chiếm đoạt hoàng cung, nghỉ ngơi hưởng lạc ở trong đó.
Mà những thủ hạ trong tay bà thì hành động bừa bãi ở trong hoàng thành, tùy ý tàn sát người vô tội, thích thứ gì thì trực tiếp lấy đi, nhìn trúng người nào liền trực tiếp dẫn đi, vô pháp vô thiên.
Muốn bỏ trốn khỏi nơi đó ư?
Căn bản là trốn không được, trên hoàng thành luôn có người trấn thủ.
Một khi có người thực hiện hành vi trốn thoát, bọn họ sẽ coi người đó như con mồi, dùng miệng phun hột ra đánh chết bọn họ, xem như trò vui.
Ngược lại, nếu ở lại hoàng thành, trốn trong phòng, nói không chừng vận khí tốt thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trong hoàng cung của đế quốc Vân Lai, Tuyết An Tường đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo.
Đại điện hoàng cung đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Các nữ tử khuê tú trong gia đình đại thần đế quốc đều bị đưa tới hoàng cung làm nô tỳ phục vụ bọn họ.
Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, bởi vì một khi họ phạm sai lầm liền bị xử tử.
Nhưng trước đây, bọn họ vốn sống an nhàn sung sướng, chưa từng làm qua những việc như vậy thì làm sao không phạm sai lầm được.
Bọn họ đều quen biết lẫn nhau, mỗi ngày sẽ có người quen bị lôi đi.
Những người còn lại luôn ở trong trạng thái lo lắng và sợ hãi, mà đây chính là điều mà Tử Ngọc Hân muốn thấy.
Bà thích nhìn những người này lộ ra vẻ lo lắng hãi hùng, hoảng sợ không thể chịu nổi mỗi ngày.
Đây là niềm vui của bà.
Tuyết An Tường ung dung ngồi vào ngai rồng trên đại điện hoàng cung, Tử Ngọc Hân ngồi bên cạnh ông.
Có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài điện.
Dáng vẻ của hai tên nam tử đang bước vào đại điện trông rất giống với phu thê hai người.
Bọn họ chính là con của hai người, trưởng tử là Tuyết Nhuận Ngọc, thứ tử là Tuyết Lễ Quan.
“Phụ thân đến rồi?” Hai huynh đệ nhìn thấy Tuyết An Tường đang ngồi ngay ngắn trên ngai rồng giữa đại điện hoàng cung, vội vàng bước nhanh về phía trước.
“Lại đi chơi nữa ư?” Khi thấy hai người tiến đến, Tuyết An Tường hỏi.
Tuyết Lễ Quan gật đầu, tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế ở bên cạnh: “Nói ra thì, người của đế quốc Vân Lai này thật là thú vị, công pháp tu hành giỏi về thi triển ra mây mù che lấp thân hình, chơi còn vui hơn cả bắn hung thú.”
“Đúng vậy, chúng ta phong ấn tu vi, dùng bọn họ làm con mồi luyện tập, giúp ích rất nhiều cho việc tu hành.” Tuyết Nhuận Ngọc gật đầu, tán thưởng không thôi.
Tuyết Lễ Quan bỗng nghĩ đến gì đó, đưa ra đề nghị: “Hay là, chúng ta bắt một nhóm người ở nơi này mang về nuôi dưỡng trong vực Vụ Sơn, dùng bọn họ làm bia ngắm luyện tiễn, thế nào?”
“Đề nghị này không tệ, tử đệ giỏi bắn cung của Tuyết gia chúng ta vốn nhiều, việc này chắc sẽ được ông nội khen ngợi.” Tuyết Nhuận Ngọc gật đầu phụ họa, cảm thấy đề nghị này rất hay.
Tuyết An Tường cũng gật đầu theo: “Quả thật là một chủ ý hay, đợi sau khi làm xong chính sự, thuận tiện làm luôn việc này.”
“Kể ra thì, sau khi chàng tìm thấy Tuyết Phú Quý, rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì vậy?” Bên cạnh, Tử Ngọc Hân bỗng nhiên tò mò lên tiếng hỏi.
“Tu vi của Tuyết Phú Quý vốn không mạnh, nhiều năm như vậy rồi, ngay cả ngộ đạo hắn còn không sờ tới, làm sao có thể khiến chàng chịu thiệt được.”
Ở bên cạnh, hai huynh đệ Tuyết Nhuận Ngọc và Tuyết Lễ Quan giật mình khi nghe mẫu thân nói lời này.
Phụ thân vậy mà lại chịu thiệt vì Tuyết Phú Quý, không hợp lẽ thường chút nào?
“Hừ, bao lâu nay chúng ta đã bị tên mập chết bầm lừa gạt rồi.” Tuyết An Tường nghiến răng nghiến lợi, nhìn sang trưởng tử Tuyết Nhuận Ngọc: “Lúc trước, quạt lông Phong Ma bị lấy đi là do hắn tự biên tự diễn, cây quạt đó đang ở trong tay của hắn.”
“Cái gì!” Tuyết Nhuận Ngọc kinh hãi, tức giận đứng phắt dậy: “Uổng cho con còn gọi hắn một tiếng tam thúc, thế mà hắn còn cướp đồ của cháu trai?”
“Không chỉ có thế, con đoán xem lúc động thủ hắn đã dùng cái gì? Trấn sơn lục Vân Vụ Nhật Sơ!” Tuyết An Tường hừ lạnh, vô cùng phẫn nộ.
“Tam đệ này của ta đúng là không biết xấu hổ, mua trấn ngự phù Sơn Nhạc cho chúng ta còn mình thì sử dụng tốt trấn sơn lục Vân Vụ Nhật Sơ như vậy?” Tử Ngọc Hân không khỏi cao giọng.
Tuyết An Tường nhìn thê tử và con trai mà cười lạnh: “Đây đã là gì, hắn còn mua cả một rương phích lịch lôi Thần Tinh, nói là muốn nổ chết ta, khiên Yêu Hoàng cũng ở trong tay hắn.”