Lần này, cả ba người kia đã không thể bình tĩnh được nữa, đồng thanh kêu lên: “Một rương phích lịch lôi Thần Tinh? Khiên Yêu Hoàng?”
“Xem ra, mấy năm nay tam thúc tiết kiệm được nhiều đó chứ, người ngoài đều nói hắn là thần tài gia, con không nghĩ là tam thúc lại rất hào phóng khi tiêu tiền cho chúng ta đó, bày trò cả buổi hóa ra lại là bản thân dùng à.”
“Đúng vậy, ta còn thấy kỳ quái, tam thúc được gọi là thần tài gia mà hàng năm chỉ cấp cho mỗi phòng của Tuyết gia chúng ta có mười tỷ linh thạch thượng phẩm, như vậy nghe được ư?”
“Phi, tam thúc cái rắm, hắn mà cũng xứng được chúng ta gọi tam thúc à, giấu chút tiền vào túi mình, đồ heo mập chết tiệt.”
“Thật sự là quá lãng phí.” Tử Ngọc Hân lòng đầy oán hận nhìn Tuyết An Tường: “Đệ đệ tốt của chàng đúng là đầu óc không tỉnh táo mà, đồ phế vật thì giữ nhiều tiền như vậy làm gì?”
“xem ra, đệ đệ của chàng có lẽ đã kiếm được rất nhiều tiền, nếu hắn có chút giác ngộ và đưa hết tiền của mình cho mọi người dùng thì Tuyết gia chúng ta sớm đã xưng bá Hoàn Sơn giới rồi.”
“Còn đứa con gái của hắn nữa, đúng là đồ vô ơn, bản thân không có chút giác ngộ nào là người của Tuyết gia, năm xưa hối hôn hại Tuyết gia mất đi cơ duyên lớn.”
“Thật không dễ gì mới tìm lại được Tử Đế Tôn, nó đã không cố gắng báo đáp gia tộc, ngược lại còn ăn cây táo rào cây sung, cùi nhỏ còn biết ngoặt ra bên ngoài, đúng là đồ không biết nhục.
Cả gia đình bốn người vô cùng phẫn nộ, nhao nhao lên mắng mỏ. chửi bới Tuyết Phú Quý.
Sau khi lên án Tuyết Phú Quý xong, Tuyết An Tường nhìn sang thê tử: “Kể ra thì, nàng vừa nói song hỉ lâm môn gì vậy?”
“Hừ, ta vui vì tự nhiên tìm thấy đồ vô ơn không biết cảm ơn là Tuyết Phú Quý, tin vui khác chính là ta đã tìm được vùng đất tổ tiên ở đây!”
“Cái gì!” Tuyết An Tường giật nảy mình, không thể tin nhìn thê tử: “Nàng chắc chắn chứ?”
…
Xoẹt!
Một đôi tay xé rách khoảng không từ bên trong hư không hắc ám.
Tiêu Thiên dẫn theo Long Khâu Đạo bước ra.
Sau khi quay người ghép không gian bị xé rách lại, Tiêu Thiên bảo Long Khâu Đạo lấy ra một chiến hạm hư không.
Khi chiến hạm hư không được đưa ra ngoài, mọi người đứng trên boong thuyền lập tức nhìn thấy thế giới giới vực cực đại ở trước mặt.
Thể tích hiện tại của Đế vực Liên minh Nữ Đế, quả thât chính là một bọt khí vô cùng to lớn.
Mảnh vỡ thế giới trôi nổi bốn phía trong hư không, ở trước mặt của nó giống như là đất cát nhỏ bé vậy.
Mọi việc ở chiến trướng hư không Vẫn Viêm đều đã được xử lý hoàn tất.
Theo kế hoạch, Tiêu Thiên dẫn theo cả đám người nhanh chóng trở về.
Chỉ có điều, trước khi trở về, Tiêu Thiên đã được dặn dò.
Sau khi đến bên ngoài thế giới giới vực mới, hãy đưa bọn họ ra khỏi di tích Thánh Long, nhìn vào hư không một chút.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng ba thế giới giới vực dung hợp bao giờ.
Dù gì, dựa theo những gì mà Tuyết Như Yên đã biết trước đây.
Lợi dụng thần thông không gian để dung hợp không gian, điều lợi hại nhất chính là dung hợp hai cái động thiên thế giới ở bên trong linh khí động thiên.
Thế giới giới vực?
Đúng là chưa bao giờ nhìn thấy, thật kỳ lạ.
Khi chiến hạm hư không mà mọi người cưỡi xuất hiện vùng hư không hắc ám rộng lớn này.
Mọi người trên boong thuyền đều không khỏi ngẩng đầu lên, ngắm nhìn về nơi xa.
“Nó thật to lớn…” Lạc Thao Thiên mở to mắt, tặc lưỡi cảm thán: “Ta có thể cảm nhận được sự liên kết giữa nó và bản thân.”
“Nói thật, trước đó ta sử dụng thuật sơn hà xã tắc, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này.”
Thê tử Vũ Tâm Nhứ cùng với trắc phi và các con của Lạc Thao Thiên cùng sững sờ nhìn về bọt khí đang vô cùng to lớn ở phía trước.
Lúc đầu, khi xuất chinh đến chiến trường hư không Vẫn Viêm, rời khỏi vực Thánh Ma, bọn họ đã từng nhìn lại quê nhà của mình.
Cũng đứng ở khoảng cách như thế này.
Nhìn từ xa nó chỉ lớn bằng cái đầu người.
Thế giới giới vực ở trước mắt cũng lớn như cái phòng vậy.
“Ôi!” Tử Đế Tôn càng thêm mông lung, quay đầu nhìn thê tử: “Cái này không phải là có hơi lớn ư?”
“...” Tuyết Như Yên trầm mặc, không còn lời nào để nói.
Nơi này từng là tuyến phòng ngự thứ hai của sơn vực Huyền Phú, trước khi rời đi bọn họ đã từng nhìn qua rồi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã trở nên to lớn như vậy.
Tác động mà nó mang lại cho bọn họ thậm chí càng lớn hơn.
Đặc biệt là khi bọn họ biết nơi đây được dung hợp bởi vực Bách Hoa và vực Thánh Ma thì cảm giác này càng thêm kỳ lạ.
“Tiểu Tiêu, thần thông của con…sức mạnh thân thể của con đúng là ghê gớm.” Liễu Quế Hương đi theo trượng phu, cũng được coi là có kiến thức rộng rãi.
Khi nhìn thấy cảnh này, cho dù là bà thì cũng mất một lúc mới hoàn hồn lại, chỉ có thể vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Thiên.