“Kết hợp với dị động của Võ Linh quân, lẽ nào bên kia chiến trường sắp đánh nhau?”
Lạc Nữ Ái nghe vậy, hai mắt sáng rỡ: “Sắp đánh nhau rồi!”
“...” Tử Nhược Yên nhìn phản ứng của Lạc Nữ Ái trước mặt, coi như đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Bò sữa trước mắt này quả nhiên là con hàng cuồng chiến đấu, vừa nghe đến đánh nhau lập tức hưng phấn.
“Ngoài ra, ta nghe được vài chuyện từ ông ngoại, đã chứng minh được phán đoán của ta.” Tử Nhược Yên nói tiếp: “Chẳng hạn như khiên Yêu Hoàng.”
“Là cái khiên ông ngoại ngươi muốn cho ngươi trước khi xuất chinh đó hả?” Lạc Nữ Ái nhớ lại.
“Đúng, ông ngoại từng nói sự xuất hiện của khiên Yêu Hoàng rất thú vị. Con trai Yêu Hoàng được bảo hộ bên cạnh Yêu Hoàng từ nhỏ đến lớn nên không am hiểu thế sự.”
“Trong một chuyến ra ngoài du ngoạn bị người ta lừa gạt, mắc khoản nợ khổng lồ. Trùng hợp ông ngoại đi ngang qua, trả hết nợ đánh bạc thay hắn, giúp hắn giữ lại thể diện.”
“Con trai Yêu Hoàng bèn tặng khiên Yêu Hoàng này cho ông để tỏ lòng cảm kích.”
“Lúc đó, ông ngoại mới biết hóa ra người đáng thương đó lại là con trai Yêu Hoàng, từ đó họ trở thành hảo hữu.”
“Nhưng vì thể diện của con trai Yêu Hoàng nên ông ngoại không rêu rao ra ngoài. Bởi nếu càng nhiều người biết chuyện đường đường là con trai Yêu Hoàng lại bị người khác lừa vào tròng, thua đến nỗi còn sót lại mỗi cái quần lót, quả thật là...”
Lạc Nữ Ái bĩu môi nhìn Tử Nhược Yên: “Ông ngoại ngươi đúng là hào phóng nhỉ! Không quen không biết mà cũng trả hết nợ cho người ta.”
“Ông ngoại nói thà tiêu tiền cho người ngoài còn hơn giữ lại trong tay.” Tử Nhược Yên giải thích.
“Hả? Sao lại thế?” Lạc Nữ Ái kinh ngạc.
Tử Nhược Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Suy nghĩ của lão nhân gia, ta cũng không hiểu nổi.”
“Nhưng qua chuyện này, ngươi có thể thấy con trai Yêu Hoàng đơn thuần đến mức nào và trước đây Yêu Hoàng đã yêu thương nuông chiều đứa bé này nhiều cỡ nào.”
“Nhưng dù vậy, Yêu Hoàng vẫn cho con trai mình đi rèn luyện. Ngay cả khi hắn rơi vào tình cảnh khó khăn cũng không ra tay cứu giúp, ngược lại là ông ngoại hỗ trợ.”
“Có thể thấy rõ Yêu Hoàng mong muốn con trai mình nhanh chóng trưởng thành.”
“Hoặc là Yêu Hoàng biết được điều gì đó, thậm chí còn cảm thấy mình dữ nhiều lành ít, không còn cách nào bảo vệ con trai nữa nên mới bức ép hắn mau mau trưởng thành.”
“Mặt khác, ông ngoại lần lượt để lộ dấu vết của các bí cảnh di tích. Ngay khi các bên xuất hiện đều giành giật như điên, không ngần ngại ra tay đánh nhau.”
“Còn có những chuyện chúng ta đã gặp phải, cái gọi là đại nạn, kiếp nạn.”
Tử Nhược Yên nói đến đây, vươn tay nắm lấy rào chắn chiến hạm hư không trước mặt, nhìn ngắm Đế vực Liên minh Nữ Đế càng ngày càng gần phía trước: “Trước đó, chúng ta cần sớm chuẩn bị sẵn sàng, hợp nhất tất cả lực lượng, khiến chính chúng ta càng mạnh mẽ càng tốt.”
“Hừ!” Lạc Nữ Ái hừ nhẹ, đến gần Tử Nhược Yên, vỗ lên vai nàng: “Yên tâm, ta sẽ sát cánh chiến đấu đến cùng với ngươi.”
“Ừ!” Tử Nhược Yên gật đầu, mỉm cười với Lạc Nữ Ái.
Lát sau, nàng lại nói tiếp.
“Thế nên, lúc kề vai tác chiến, hẳn là ngươi đã phát hiện.” Tử Nhược Yên nói xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Lực lượng của ngươi và ta có thể dung hợp, uy năng tăng gấp bội.”
“Long Khâu Bạch Thanh cũng có thể!”
Biểu cảm trên mặt Lạc Nữ Ái hơi cứng ngắc.
Đúng vậy!
Ban đầu ở chiến trường hư không Vẫn Viêm, lúc ý chí Đế Hoàng của bọn họ dâng lên bầu trời, hóa thành rồng.
Thì ý chí của Long Khâu Bạch Thanh cũng dung hợp vào bên trong!
Sức mạnh của ba nữ nhân bọn họ dung hợp làm một thể, bộc phát ra uy năng mạnh mẽ mà mắt trần có thể nhìn thấy được.
Còn về phương diện khác, tình hình phản hồi của chiến sĩ dưới trướng rất thú vị.
Hình như sức mạnh của bọn họ có sức áp chế nhất định đến Võ Linh quân.
Chiến lực của kẻ địch đã bị suy yếu.
"Biết điểm thú vị nhất là gì không, là chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm." Tử Nhược Yên nhìn về phía Lạc Nữ Ái bên cạnh, nhếch miệng.
Hàng lông mày của Lạc Nữ Ái run rẩy: "Long Khâu Bạch Thanh cũng vậy à?"
"Nữ Đế Vạn Yêu Tô Mộng Ly cũng giống như thế." Tử Nhược Yên híp mắt, chậm rãi mở miệng.
Lạc Nữ Ái vui vẻ nhìn Tử Nhược Yên: "Duyên phận!"
"Đây là vấn đề duyên phận ư?" Tử Nhược Yên vươn tay nắm lấy mặt của Lạc Nữ Ái: “Vấn đề bên trong rất lớn.”
Lạc Nữ Ái bị Tử Nhược Yên nắm lấy khuôn mặt, lẩm bẩm: "Có vấn đề gì lớn chứ, trước mắt cho thấy, không có chuyện xấu gì xảy ra cả."
"Rõ ràng chúng ta tiếp xúc rất vui vẻ, tốc độ tu hành càng ngày càng nhanh, thời gian ra tay, sức mạnh còn có thể tăng cho nhau, đó chẳng phải là chuyện tốt à?"
Lời nói của Lạc Nữ Ái khiến Tử Nhược Yên hơi ngây ra, nghĩ kỹ lại, hình như đối phương nói cũng có đạo lý.
Có lúc, suy nghĩ đơn giản như Lạc Nữ Ái cũng chưa hẳn là chuyện tốt.