Tiêu Thiên luôn lặng lẽ ở bên cạnh cũng dựa lên trên thanh lan can của chiến hạm hư không.
"Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm..." Tiêu Thiên nhẹ giọng nói, trong mắt còn lóe lên màu sắc.
Thật ra, Tử Nhược Yên đã bỏ sót một người.
Trước đây, lúc Tiêu Thiên tìm thấy chân tướng của nghĩa phụ thối mưu hại phụ mẫu mình, đã biết được ngày tháng ra đời chuẩn xác của mình.
Nếu như dựa theo tuổi tác thì Tiêu Thiên hắn và Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái, còn có Long Khâu Bạch Thanh, thậm chí là Tô Mộng Ly.
Cũng là sinh cùng ngày.
"Duyên phận ư?" Tiêu Thiên nhìn Đế vực liên minh Nữ Đế ngày càng gần, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra đêm mưa đó.
Thiếu nữ tóc bạc đã cứu mình.
Lần đầu tiên, trong lòng Tiêu Thiên dâng lên sự tò mò nồng đậm.
Tất cả ở phía sau, rốt cuộc là thế nào?
Không có khả năng là đặc biệt đưa vợ đến cho mình đúng không!
Thuận theo suy nghĩ loạn xạ của Tiêu Thiên, chiến hạm hư không đã đến lối ra vào của Đế vực liên minh Nữ Đế.
Chiến hạm hư không khổng lồ cùng với cờ xí được treo ở trên cao cũng đã để lộ ra thân phận khác với người thường.
Đặc biệt là những quân phòng thủ giới quan, lúc bọn họ nhìn thấy bóng dáng ở trên boong tàu thì đều hành lễ.
Lúc nhìn về phía Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái, trong ánh mắt tràn đầy tôn kính: "Bái kiến bệ hạ!"
Những người khác trên boong tàu nhìn thấy cảnh tượng này, đều thầm gật đầu.
Đặc biệt là Lạc Thao Thiên, thấy con gái nhà mình được tôn trọng như vậy, rất là bất ngờ.
Thật sự không ngờ cô con gái nhảy nhót, không biết điều mà ông nghĩ, lại có thể có được uy danh như vậy.
Tử Đế Tôn từng đến một chuyến thì bình tĩnh hơn nhiều, có hiểu biết.
Bản lĩnh của con gái nhà mình vô cùng giỏi, là minh quân đệ nhất.
Nhưng...
Tử Đế Tôn nhanh chóng nhìn thấy trong mắt của những tướng sĩ giới quan bắt đầu lóe ra ánh sáng cuồng nhiệt cùng với cơ thể kích động đến run rẩy.
Không chỉ có Tử Đế Tôn, mà Tuyết Như Yên bên cạnh, còn có Liễu Quế Hương cũng phát hiện ra tình hình này.
"Ngươi sẽ hiểu ra tại sao trước đây lúc Tiểu Thiên cứu ngươi lại kiêu căng, huyên náo như vậy." Tử Đế Tôn hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Lạc Thao Thiên bên cạnh.
Lạc Thao Thiên đứng ở đó, biểu cảm mờ mịt, không biết Tử lão đệ của mình nói những lời khó hiểu gì cả.
"Thiên Tôn Chí Thiên bám váy!" Tiếng gào thét vui mừng đột nhiên vang vọng ở giới quan.
Một quân phòng thủ giới quan không còn kìm nén được, gào thét điên cuồng: "Ta xuất thân Nam Cương, Tiêu Thiên Tôn!"
"Thiên Tôn Chí Thiện bám váy!"
"Hội Mềm đệ nhất thiên hạ!"
Tiếng gầm gừ cuồng nhiệt đếm không hết trong nháy mắt cuốn đến bốn phương, hai con mắt nóng rực đều tập trung vào Tiêu Thiên trên boong tàu.
Thậm chí có mấy quân phòng thủ của Ma tộc cũng gào thét theo.
Hội Mềm tuân theo Tiêu Thiên làm việc thiện, làm việc hành sự, dùng trái tim nhân nghĩa quảng bá khắp thiên hạ.
Hơn nữa, tài nguyên, tài phú mà Tiêu Thiên nghiêm phạt ở các nơi đều xài đúng trường hợp.
Không nói hoàng triều Đại Viêm, Nguyên Thủy ma quốc cũng hưởng thụ rất nhiều sự quan tâm của Tiêu Thiên.
Cái danh Chí Thiện đã truyền khắp bốn phương.
Hội Mềm mọc lên như nấm.
Thiên Tôn Chí Thiện bám váy Tiêu Thiên đã trở thành trụ cột trong lòng của rất nhiều người.
Thậm chí, mỗi lần bọn họ giúp người khác, hỏi đến tính danh lai lịch.
Người ra tay viện trợ đều cuồng nhiệt hô to cái danh Thiên Tôn Chí Thiện bám váy.
Tương ái.
Truyền xuống dưới!
Điểm thái quá nhất là, cho dù trên thuyền qua lại giới quan có không ít người hét lên tên của Tiêu Thiên.
Nhưng đối với những thương nhân bọn họ, đã nhận được lợi ích chưa từng có ở Đế vực liên minh Nữ Đế.
Gặp phải trắc trở, luôn có người ra tay giúp đỡ.
Mỗi người đều thực hiện ý chí của Tiêu Thiên, không làm khó dễ, không cắt xén, không yêu cầu.
Đối với Tiêu Thiên, bọn họ đã sớm hướng thần, hôm nay nhìn thấy người thật, đâu thể không gọi theo chứ.
Tỏ vẻ kính ý!
Chiến hạm hư không xuyên qua giới quan, tiến vào Đế vực liên minh Nữ Đế trong từng tiếng hét Thiên Tôn Chí Thiên bám váy.
Trên boong tàu rất yên tĩnh.
Cả người Tiêu Thiên cứng ngắc ngây ra ở đó, trên dưới toàn thân đều mất đi màu sắc, cứ như là một pho tượng thạch cao màu trắng không động đậy.
Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái bên cạnh thì nhìn nhau, mím môi, chớp mắt.
"Phù ha!" Lạc Thao Thiên há miệng, hai ngón tay đã luồn vào trong miệng, không ngừng hà hơi ra bên ngoài, nhưng khóe mắt lại chảy ra nước mắt.
Ông thật sự rất muốn cất tiếng cười to, nhưng dù sao đó cũng là con rể của ông, thấy hắn đáng thương, nếu như cười rộ lên thì không đành lòng.
Nhưng chịu đựng đúng là rất khổ.
Vũ Tâm Nhứ bên cạnh thì che mặt, bờ vai nhẹ nhàng run rẩy.
Còn mười tám đứa con trai con gái của bọn họ sớm được đám trắc phi dẫn chạy xa, vọt vào trong khoang của chiến hạm hư không.
Chỉ là mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha truyền đến từ nơi bọn họ rời đi.