“Thế giới này làm sao vậy?”
Long Khâu Đạo: “...”
Thế giới này làm sao thì Long Khâu Đạo không biết, nhưng ông có thể xác định, tuyệt đối có người sắp tèo rồi.
“Đế Tân Lộ!” Tiêu Thiên bỗng nhiên mở miệng.
“Chủ nhân, có ta!!!” Đế Tân Lộ nháy mắt trả lời, tư thế thẳng tắp, lớn tiếng đáp lại Tiêu Thiên, chỉ sợ bản thân trả lời chậm.
Tiêu Thiên ra hiệu cho Long Khâu Đạo một ánh mắt, lại mở miệng với Đế Tân Lộ: “Bên phía ta bắt được một đám người tội nghiệt nặng nề, ngươi biểu hiện tốt như vậy, bọn họ giao cho ngươi dẫn dắt.”
“Trừ điều đó ra, còn có không ít người cần tiến hành giáo dục tư tưởng, Long Khâu Đạo ngươi hỗ trợ sắp xếp ở mặt này một chút.”
Long Khâu Đạo vội vàng gật đầu, đầu tiên là gọi Huyết Duệ còn có Chiến Khắc Cực từ trong di tích Thánh Long ra.
“Yên tâm đi Tiêu đại nhân, việc này ta sẽ sắp xếp thỏa đáng.” Long Khâu Đạo vội vàng mở miệng đồng ý, ông biết đối tượng mà đối phương nói đến chính là rất nhiều tộc nhân của tam huyết nhất mạch trong di tích Thánh Long.
Sau khi Tiêu Thiên sắp xếp xong, hơi gật đầu, thì trực tiếp thả người bay lên, đi về hướng hoàng thành hoàng triều Đại Viêm.
Đợi cho sau khi Tiêu Thiên rời khỏi, Đế Tân Lộ mới thả lỏng một chút.
Hắn xoay đầu qua thì nhìn thấy vẻ mặt của Huyết Duệ cùng với Chiến Khắc Cực vẫn có chút mờ mịt.
“Ngươi...” Huyết Duệ lần nữa nhìn thấy Đế Tân Lộ, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói lại bị đối phương cắt ngang.
Đế Tân Lộ chạy tới trước mặt Huyết Duệ, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí: “Nếu chủ nhân đã giao các ngươi vào trong tay ta, vậy thì đương nhiên không thể phụ sự kỳ vọng rồi.”
“Cảm ơn cho đàng hoàng đi, tồn tại của doanh trại vật hi sinh, nếu không phải là chủ nhân, các ngươi không có cả cơ hội sống lại lần nữa đâu.”
Nói xong, Đế Tân Lộ đưa tay đặt trên vai Huyết Duệ, nhẹ nhàng vỗ để khuyến khích.
Huyết Duệ cau mày, không biết tại sao, hắn luôn ngửi được một vài mùi hương kỳ quái.
...
Trong hoàng thành, Tiêu Thiên trở lại hoàng thành Đại Viêm, chuyện đầu tiên chính là đi viện phúc lợi thành đông.
Đợi đến lúc Tiêu Thiên đến viện phúc lợi, tiến vào trong đó, đã nghe thấy âm thanh giảng bài.
Chỉ là giọng nói của người giảng bài nghe ra cực kỳ quen thuộc.
Tiêu Thiên tới gần học đường thì nhìn thấy Tuyết Phú Quý đang đứng trong phòng, kể lại những năm tháng trong quá khứ của ông, một vài giai thoại mà ông gặp được sinh động như thật.
Bọn nhỏ phía dưới đứa nào cũng nghe đến rất nghiêm túc.
Lúc này, Tiêu Thiên không quấy nhiễu, chỉ là tựa vào bức tường ngoài học đường, yên lặng lắng nghe.
Tuyết Phú Quý kể rất đặc sắc, dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất, thậm chí có chứa một hương vị sắc thái mộng ảo, kể cho bọn nhỏ nghe về phong thái của các thế giới giới vực khác nhau.
Hơn nữa trong quá trình miêu tả, khéo léo xen kẽ vài một vài sự việc mà bản thân gặp được.
Với thân phận của Tuyết Phú Quý, không ít chuyện trải qua lúc trước đều cực kỳ hiểm ác, khiến bọn nhỏ nghe đến vô cùng khẩn trương.
Tiêu Thiên ở bên ngoài cùng nghe với đám nhỏ, không nhịn được mà bị mê hoặc.
Giống như hắn cũng là một đứa nhỏ.
Thẳng đến khi người rung chuông của học đường gõ vang chuông tan học, mới khiến Tiêu Thiên như tỉnh lại từ trong mộng, phục hồi tinh thần lại.
Lúc này, Tiêu Thiên mới đi đến cửa của căn phòng.
Tuyết Phú Quý lập tức có phát hiện, nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thiên.
“Cháu trai về nhà rồi à?” Tuyết Phú Quý đáng yêu, nhìn Tiêu Thiên, vui tươi hớn hở mở miệng.
Biểu cảm của Tiêu Thiên có chút đình trệ, sau đó cười gật đầu: “Đúng vậy, con về rồi.”
“Về rồi thì tốt, nói ra tên Chung Dương Minh đó làm món thịt nướng không bằng con, không làm ra được mùi vị mà con làm, mấy ngày nay ngoại công rất thèm ăn.” Tuyết Phú Quý đi đến trước mặt Tiêu Thiên, cười ha ha nói.
“Đêm nay sẽ nướng cho ông.” Tiêu Thiên vội vàng đồng ý, cam đoan với Tuyết Phú Quý: “Ông đã chuẩn bị xong xiên que rồi.”
Hai ông cháu này còn chưa tán gẫu được hai câu, mấy đứa nhỏ trong học đường cũng đã không kiềm chế được, lập tức xúm lại quanh Tiêu Thiên.
“Tiêu ca ca trở về rồi.”
“Tiêu ca ca, có người xấu muốn làm hại Tuyết gia gia.”
“Đúng đó ạ, Tiêu ca ca đánh người xấu.”
Một đám nhỏ của viện phúc lợi vây quanh Tiêu Thiên, líu ríu nói không ngừng.
“Yên tâm đi, người xấu sẽ không thoát khỏi chế tài đâu.” Tiêu Thiên sờ đầu bọn nhỏ, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, cam đoan với bọn nó.
...
Một lúc lâu sau.
Cung Thân Vương.
Lửa than đã đốt đỏ, Tiêu Thiên đang tự tay xiên thịt nướng, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh.
Trong cung Thân Vương to lớn cũng không có bao nhiêu người.
Trừ Tiêu Thiên ra, cũng chỉ có Tuyết Phú Quý cùng thê tử Liễu Quế Hương, còn có Chung Dương Minh bị gọi qua.
Sau khi Chung Dương Minh qua, thì giải thích tình huống của mình, cẩn thận nói rõ với Tiêu Thiên.
“Lúc ấy đứa nhỏ này nói rất nghiêm túc, nhất định sẽ không để người xấu thoát khỏi chế tài.” Tuyết Phú Quý ở bên kia cười sang sảng, kể lại tình cảnh lúc đó cho vợ mình nghe.