Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 524 - Chương 524. Ngươi Đừng Già Mồm Ngắt Lời Ta Nữa Được Không

Chương 524. Ngươi đừng già mồm ngắt lời ta nữa được không Chương 524. Ngươi đừng già mồm ngắt lời ta nữa được không

“Đi, bảo vệ Công chúa chạy trốn.” Lưu Kinh gào lên với những cấm vệ phía sau.

“Lưu sư phụ, người mau dậy đi.” Vân Khinh Ngữ giàn giụa nước mắt, muốn bước đến đỡ ông ấy dậy.

Nhưng nàng chưa kịp đến gần thì Lưu Kình đã khua tay, khiến nàng bị linh khí đẩy lùi: “Đừng quan tâm đến ta, trong hạt kia có chứa linh khí, ta chạy không được.”

“Dù có ra sao, Công chúa không thể từ bỏ hy vọng, cố gắng chạy thẳng về trước, tìm cơ hội sống còn.”

Lưu Kinh nói đến đây, hai mắt sáng rực nhìn thẳng vào Vân Khinh Ngữ.

“Không…” Mặt Vân Khinh Ngữ tái nhợt nhưng lại bị cấm vệ liều mạng kéo chạy đi.

Thật ra trong suốt quãng đường chạy trốn, họ đã khám phá ra quy tắc trò chơi của đám Thiên Ma đang trêu đùa họ bên trên.

Chỉ cần họ cứ chạy, chạy không ngừng nghỉ thì chúng không lấy mạng của ngươi, chỉ trêu đùa và phun hạt để đả thương ngươi.

Nhưng nếu ngươi xui xẻo, bị đánh ngừng lại không chạy tiếp được thì sẽ đại diện cho…

“Tên này vô dụng rồi, giết đi.” Tuyết Lễ Quan trên không trung nhìn huynh trưởng của mình.

Tuyết Nhuận Ngọc vừa cười vừa nhe răng, hắn đang cắn một cái hạt ở giữa hai răng cửa.

Phèo!

Cái hột lao nhanh vun vút.

Lưu Kình nằm trên mặt đất, nghiến răng, ánh mắt ngập tràn đau đớn.

Đám Thiên Ma tấn công quá bất ngờ, khiến đế quốc Vân Lai cứ biến mất như thế.

“Bệ hạ, thần tới gặp ngài đây.” Lưu Kình nhắm mắt, chờ đợi cái chết ập đến.

Nhưng ngay sau đó, ông ấy cảm giác có người nắm lấy gáy mình rồi lôi mình dậy như xách chó, đồng thời toàn thân ông ấy đang bay lên không trung.

Sự thay đổi đột ngột khiến Lưu Kình kinh ngạc mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn sang.

Ông ấy phát hiện một nam tử cực kỳ tuấn tú, khoác vương bảo trên người, xách mình lui lại, đến gần nhóm của Công chúa Vân Khinh Ngữ của mình.

“Trung thành với chủ của mình, làm rất tốt.” Tiêu Thiên thả Lưu Kình xuống, tỏ vẻ tán thưởng đối phương.

Vân Khinh Ngữ thấy sư phụ được cứu bèn lao đến bên cạnh Lưu Kình.

Những hộ vệ khác cũng vội vàng sáp lại xung quanh họ.

“Tại sao các người lại…” Tiêu Thiên chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Vân Khinh Ngữ và mọi người rồi hỏi.

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, Tuyết Lễ Quang ở giữa không trung đã nhíu mày: “Ngươi chui ra từ xó nào thế, cả gan dám quản chuyện của bọn ta?”

Tiêu Thiên bèn dừng lại, sau đó nhìn đám người Vân Khinh Ngữ rồi hỏi tiếp: “Ta thấy các ngươi bị người ta đuổi giết, không biết nguyên nhân tại sao…”

“Này, ta đang hỏi ngươi đấy!” Tuyết Lễ Quan thấy Tiêu Thiên không đếm xỉa tới mình bèn dịch chuyển cái hạt trong miệng mình.

“...” Tiêu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, lười so đo với Tuyết Lễ Quan. Bây giờ hắn đang tò mò nguyên nhân của màn đuổi giết đột ngột xuất hiện này: “Thế rốt cuộc tại sao…”

“Thể xác lẫn tinh thần đều rất mạnh, không có sóng linh khí, là một thể tu.” Trên không trung, Tuyết Nhuận Ngọc lên tiếng ngắt lời Tiêu Thiên.

Tuyết Lễ Quan cười nhạo: “Một con chó, con mèo cũng dám con mẹ nó giả vờ giả vịt ở đây, đáng chết!”

Phì!

Tuyết Lễ Quan phun hạt trong miệng ra ngoài, hạt lao nhanh về phía Tiêu Thiên.

“Cẩn thận!” Đám người Vân Khinh Ngữ và Lưu Kình thấy Tuyết Lễ Quan lại phun hạt bèn không hẹn mà đồng loạt lên tiếng.

Nhưng khi họ vừa dứt câu, Tiêu Thiên đã xoay người lại.

“Ta đang nói chuyện với người khác, ngươi già mồm ngắt lời ta làm gì?”

Tiêu Thiên bị ngắt lời những ba lần nên rất tức giận, bỗng nhiên, hắn đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang lên.

Cú đấm mang theo sức mạnh khủng bố lập tức xé rách không gian, bay thẳng về phía xa.

Cú đấm đi đến đâu đều phá hủy mọi thứ đến nấy.

Tuyết Lễ Quan ở cách đó không xa nổ tung thành một đống máu, ngay sau đó bị không gian vỡ ra nuốt chửng.

Tiếng nổ dần lan ra xa, không gian trước mặt Tiêu Thiên đang không ngừng nứt nẻ, để lộ tường kép không gian, dòng chảy hỗn loạn trong không gian liên tục tràn ra, lan rộng khắp không trung.

Nếu có người ngoài hư không nhìn thấy thì sẽ phát hiện.

Bên trên thế giới giới vực này bị nứt ra một khe hở.

Từ xa nhìn lại, thế giới giới vực này như đang bị…

Chẻ ra làm hai.

Tuy phẫn nộ, nhưng Tiêu Thiên vẫn khống chế sức lực rất chuẩn xác.

Để tránh làm người vô tội bị thương, Tiêu Thiên khống chế sức mạnh của mình trên một đường thẳng tắp.

Cộng thêm từ dưới lên trên, hắn đấm một quyền lên không trung, cho nên sẽ không có nhân viên bị thương tử vong.

Chỉ là những người khác ở xa hơn trong thế giới giới vực này, khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, đều không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên.

Trời ạ, nứt ra rồi.

Còn Tuyết Nhuận Ngọc gần trong gang tấc, cả người cứng ngắc lơ lửng giữa không trung, không dám cử động một chút nào.

Thực lực của hắn đã được xem là cực kỳ mạnh mẽ, Khai Đạo Cảnh thập bát giai.

Nhưng cảnh giới này của hắn, muốn phá nát không gian của thế giới giới vực một phương này, vô cùng gian nan.

Bình Luận (0)
Comment