Người đó là Tiêu Thiên.
Một mình Tiêu Thiên rời khỏi đường thuyền hư không, sau đó hắn lập tức bộc phát tốc độ kinh khủng.
Những nơi hắn đi qua, dòng chảy hỗn loạn trong hư không đều bị lực trường của hắn đụng vỡ nát, không gian vỡ vụn liên tục.
Bốp!
Rất nhanh, Tiêu Thiên đã bay ngang một chỗ ngoặt trên đường thuyền hư không, dừng lại rồi đáp xuống một thế giới giới vực.
[Chủ nhân tôn kính, phản truy tung có sự biến động ở thế giới giới vực bên dưới, có điều vào nửa canh giờ trước, cảm giác bất ngờ biến mất.]
[Như thể bị thứ gì đó cắt đứt.]
“Có rời đi không?” Tiêu Thiên khoanh tay, ngắm nhìn thế giới giới vực bên dưới.
[Xét theo phản truy tung vừa phản hồi, không điều tra thấy dấu vết đối phương rời khỏi thế giới giới vực.]
“Chưa rời khỏi thì được rồi, chỉ cần ông ta còn trong thế giới giới vực, ông ta không thể chạy thoát.” Bỗng nhiên, hắn lao thẳng xuống thế giới giới vực bên dưới.
Phù phù!
Màn chắn của thế giới giới vực hoàn toàn không thể cản trở Tiêu Thiên, hắn đâm đầu thẳng vào đó.
Vừa vào bên trong, Tiêu Thiên đã cảm nhận được thế giới giới vực này khá nhỏ.
Sau khi xuyên qua màn chắn thế giới, tốc độ của Tiêu Thiên giảm dần nhưng không gian xung quanh vẫn đang liên tục sụp đổ.
Tiêu Thiên vội vàng giảm bớt lực lượng của mình, khống chế lực trường quanh thân, nhờ vậy những phần không gian sụp đổ mới từ từ khép lại.
“Sức chống đỡ giữa các thế giới giới vực chênh lệch rất lớn.” Tiêu Thiên cảm nhận biến động xung quanh, lấy làm kỳ lạ.
Rất nhanh, hắn thay đổi phương hướng, lao về nơi mà hệ thống Vượng Tài đã đánh dấu cuối cùng.
Đến lúc đó mình sẽ điều tra xem vì sao phản truy tung lại thất bại.
(từ chương này sửa ngôi ba của Lưu Kình thành ông, vì đoạn này mới biết tuổi)
Mức độ phản truy tung của hệ thống Vượng Tài bắt nguồn từ đối phương.
Tuyết Phú Quý đã để lại dấu vết truy tung trên người Tuyết An Tường, sức mạnh bên đó thế nào thì bên này hệ thống Vượng Tài mới phát huy được sức mạnh thế ấy.
Bây giờ, nó không thể lợi dụng phản truy tung để tìm ra vị trí của Tuyết An Tường.
Đồng nghĩa vị trí của Tuyết An Tường lúc này cũng khiến hắn không thể truy tung đến vị trí của Tuyết Phú Quý.
Theo suy đoán của hệ thống Vượng Tài, có lẽ Tuyết An Tường đã đến một không gian địa giới hoàn toàn tách biệt.
Tiêu Thiên khống chế tốc độ, bắt đầu phi độn về trước.
Có điều Tiêu Thiên đang bay chầm chậm, từ từ phát hiện ra điều bất thường.
Tại sao càng đến gần mục tiêu, vùng đất bên dưới càng phồn hoa nhưng lại không kém phần vắng vẻ.
Lúc Tiêu Thiên đang cảm thấy kỳ lạ thì bất ngờ nghe thấy động tĩnh đằng trước.
Hắn bỗng khựng lại, thoáng thả lỏng tầm mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Phía xa có hai nam nhân trông khá phóng đãng, vừa bay là là trên không vừa ăn hoa quả.
Một nhóm người đang liều mạng chạy trốn trên mặt đất đằng trước.
…
Gương mặt Vân Khinh Ngữ tỏ vẻ oán hận cùng cực, nàng nghiến răng cố sức chạy thục mạng về trước.
Một nhóm người bên cạnh nàng đang liều mạng bảo vệ cho nàng.
Mỗi người đều tỏ vẻ tức giận, thống hận đan xen.
“Ha ha, chạy đi, chạy nhanh hơn nữa đi.” Một trong số hai nam tử trên không trung khẽ cười bỡn cợt, phun hạt trong miệng ra.
Phèo!
Hạt lao đi như xé gió với tốc độ cực khủng, đâm thủng bả vai của một hộ vệ đang chạy trốn.
Phụt phụt!
Máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, một lỗ máu to bằng cái hạt đã xuất hiện trên vai hộ vệ.
Còn hạt kia xuyên qua người hắn xong bèn cắm thẳng vào trong đất.
Sức lực mà hạt mang lại đã khiến hộ vệ phải té nhào trên mặt đất.
“Khụ khụ!”
Hộ vệ nọ ho khan dữ dội, sau đó bò dậy, cắn răng chịu đựng cơn đau mãnh liệt vội nuốt đan dược vào rồi cắm đầu chạy thẳng về trước.
Hắn không được dừng lại, tuy biết Thiên Ma bên trên đang trêu đùa họ.
Nhưng chỉ cần còn một hy vọng sống thôi cũng không được từ bỏ.
Chỉ cần họ vây quanh Vân Khinh Ngữ, che chắn thân hình nàng lại, lợi dụng ý định trêu đùa của hai thanh niên trẻ tuổi bên trên.
Tất nhiên họ có thể bảo vệ tiểu Công chúa rời khỏi nơi này.
Đúng vậy.
Đám người đang chạy trốn đều là cấm vệ trong cung của đế quốc Vân Lai, họ đang bảo vệ huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc.
Đó là tiểu Công chúa đang du học bên ngoài, Vân Khinh Ngữ.
Hai người đang đuổi theo họ trên không trung là hai huynh đệ Tuyết Nhuận Ngọc và Tuyết Lễ Quan.
“Thú vị thật, lần này ta sẽ bắn xuyên qua hai người.” Tuyết Lễ Quan nhếch môi cười, sau đó phun hạt trong miệng ra ngoài.
Vèo!
Cái hạt xoay tròn, đâm thủng cánh tay của một hộ vệ ở đằng sau, sau đó xuyên thẳng qua đùi của nam tử trung niên đi ở phía trước.
Ầm!
Hai người đồng loạt ngã sõng soài trên mặt đất.
“Lưu sư phụ!” Vân Khinh Ngữ đang chạy bỗng la lên, nhìn cái đùi bị đâm thủng của trung niên nam tử.
Lão sư dạy Vân Khinh Ngữ tu hành - Lưu Kình ngã trên mặt đất, vội vàng ném cấm vệ đứng dậy.