Tuy rằng hai huynh đệ Tuyết Nhuận Ngọc và Tuyết Lễ Quan, vô cùng tàn nhẫn thô bạo.
Nhưng mà, chỉ có hai tên Thiên Ma, vẫn có thể khiến người ta thở được một chút.
Lưu Kình chính là cảm thấy cơ hội đã đến, cho nên muốn đưa tiểu công chúa Vân Khinh Ngữ ra khỏi hoàng thành.
Lúc trước Vân Khinh Ngữ ở bên ngoài học tập, tránh được vận mệnh hoàng tộc bị tàn sát, nhưng nàng lại tự mình trở về hoàng thành trong tình huống không hề hay biết, ở trong tình cảnh nguy hiểm.
Ở lại hoàng thành, nhất định sẽ chết, Lưu Kình mới muốn nhân cơ hội này để đưa tiểu công chúa đi.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, hai huynh đệ Tuyết Nhuận Ngọc và Tuyết Lễ Quan này lại có thực lực mạnh hơn bọn họ tưởng tượng, hai huynh đệ phát hiện động tĩnh.
Không gian ở đằng xa dần dần khép lại.
Nhưng vẫn có khe nứt, ngay khi Tiêu Thiên đứng dậy, bỗng có động tĩnh vang lên cách đó không xa.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu, liền phát hiện một chiếc phi thuyền lơ lửng trên không trung, đột nhiên bay nhanh đến chỗ bọn họ từ đằng xa.
Khi thuyền Hư Không dừng lại, gần như không có chút quán tính nào, khiến người ta có một cảm giác lạ lùng.
“Hửm?” Tiêu Thiên hơi sửng sốt, hắn nhìn thuyền Hư Không trên không, khi cửa thuyền mở ra, Tuyết Phú Quý bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.
“Ngoại tổ phụ?”
Tuyết Phú Quý lập tức rời khỏi hư không, nhảy xuống từ trên không, ông vội vàng đi đến trước mặt Tiêu Thiên.
“Ngươi đứa nhỏ này, đột nhiên chạy nhanh như vậy, thật sự khiến ngoại tổ phụ lo lắng.” Tuyết Phú Quý đi đến trước mặt Tiêu Thiên, quan sát từ trên xuống dưới, phát hiện đối phương không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Thiên ngược lại kinh ngạc, nhìn Tuyết Phú Quý: “Ngoại tổ phụ, sao ông lại đến đây?
“Sao ông lại đến đây, con suy nghĩ linh tinh đã liều lĩnh chạy đến đây, sẽ hại chính mình đó.” Tuyết Phú Quý thở dài, ông ngẩng đầu nhìn phía chân trời ở đằng xa: “Lạ thật, sao thế giới giới vực này lại nứt ra?”
Tiêu Thiên ngượng ngùng cười nói: “Lúc nãy con không khống chế được cơn giận, lúc con một quyền đấm chết Tuyết Lễ Quan, nhi tử của Tuyết An Tường, không cẩn thận đánh nứt ra đó.”
“Thế à, vậy sau này con phải cẩn thận hơn, sao có thể không cẩn thận mà...” Tuyết Phú Quý nói xong, biểu tình đột nhiên cứng ngắc, quay đầu nhìn Tiêu Thiên.
“Cháu nói gì?”
Rìa hoàng thành đế quốc Vân Lai, trong nơi hoang dã
Ngay bên dưới không gian nứt ra kia, một tòa phủ đệ đột nhiên hiện ra.
Bên trong có suối chảy, núi giả san sát.
Tuy không thể nói là nguy nga tráng lệ, nhưng cũng xem như là tao nhã yên tĩnh.
Trong sân trước phủ đệ, đám người Vân Khinh Ngữ, Lưu Kình ngoan ngoãn đứng thành một hàng ngay ngắn ở ngoài rìa.
Thậm chí, mặt hơi phiếm hồng.
Để báo đáp ân nhân, bọn họ vội vàng làm việc, muốn dựng trại, đốt lửa trại.
Tình hình trong hoàng thành vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa còn bị một nhà Thiên Ma họa loạn, đó là chướng khí mù mịt.
Thật sự không thích hợp để sắp xếp cho mấy ân nhân nghỉ ngơi, còn không bằng bọn họ tự mình dựng trại ở nơi non xanh nước biết này.
Nhưng Tuyết Phú Quý phất tay, ông lấy ra một toà phủ đệ từ trong không gian chứa đồ ra, lúc phủ đệ rơi xuống đất.
Mọi người đồng loạt im lặng, nhất là sau khi phủ đệ này hạ xuống, càng bộc phát ra sức mạnh trận pháp, càn quét bốn phía.
Dòng nước được dẫn đến từ nơi xa, sức sống khiến cỏ cây xung quanh xanh um tươi tốt, hoa mọc khắp mọi nơi, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Sau khi so sánh, việc bọn họ ra tay dựng trại đốt lửa, có vẻ hơi buồn cười.
Trong sân, Tuyết Phú Quý ngồi ở đó, ông đang trong trạng thái im lặng không nói gì.
Ông nhìn bên cạnh, cháu trai Tuyết Nhuận Ngọc quỳ gối run lẩy bẩy, mặt đầy bùn, lại ngẩng đầu nhìn trời.
Không biết nên nói gì cho phải, ông phát hiện có phải bản thân đã hiểu lầm một số chuyện rồi không.
Hoặc là nói, tình báo thê tử Liễu Quế Hương đã nói, có sai lầm à?
Dựa theo tình hình thê tử kể cho mình nghe sau khi nàng trở về, Tiêu Thiên có thần thông lớn, vô cùng hiếm thấy.
Nhưng thần thông có thể bị tước đoạt, loại chuyện này tốt nhất nên che dấu, mọi người thống nhất tuyên bố với bên ngoài Tiêu Thiên có nhục thân vô địch, tự tạo thành trời đất.
Cho nên, mới có thể tạo thành kết quả như vậy.
Nhưng mà...
“Tiểu Tiêu à, bầu trời cứ nứt ra vậy, có phải không tốt lắm không?” Tuyết Phú Quý nhìn phía trên, nhìn thấy tốc độ khôi phục rất chậm chạp, ông nhịn không được mà hỏi.
Tiêu Thiên ngồi bên cạnh, nghe ngoại tổ phụ nói như vậy, liền đứng dậy: “Chuyện này dễ giải quyết mà.”
Nói xong, Tiêu Thiên bay lên trời, đi đến bên cạnh khe nứt không gian kia, hai tay dùng sức nén lại.
Khi sức mạnh của hắn bộc phát, không gian bị mạnh mẽ dán lại.
Theo khe nứt, sức mạnh này cũng không ngừng lan rộng về phía nơi xa, bắt đầu dần dần khép lại.
Bầu trời nứt ra, đã khép lại hoàn toàn.
Sau khi làm xong, Tiêu Thiên trở lại bên người Tuyết Phú Quý, nở nụ cười: “Ngoại tổ phụ, không còn vấn đề gì nữa.”