Nói xong, hắn cứ vậy mà vui mừng hớn hở nhìn Tuyết Phú Quý, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Lúc đối phương đến tìm mình, Tiêu Thiên vừa ngạc nhiên, trong lòng vừa cảm thấy rất ấm áp.
Lúc trước, hắn từng gặp, từng nghe quá nhiều chuyện đánh trẻ con thì sẽ có người lớn đến.
Đối với Tiêu Thiên, tình huống như vậy vốn không có khả năng xuất hiện trên người hắn.
Nhưng đến thế giới này, nhân duyên lại đến, hắn có một vị “ngoại công”, hơn nữa ông ấy vì lo lắng cho vãn bối, mà vội vàng chạy đến đây tìm mình.
Muốn làm chỗ dựa cho mình, muốn bảo vệ mình thật tốt.
Đây là lần đầu tiên.
Cho nên, Tiêu Thiên vui vẻ đứng cười ngây ngô rất lâu.
Về phần Tuyết Phú Quý, ông khiếp sợ ngửa đầu nhìn trời, nhìn không gian đã khép lại, trừng to hai mắt.
“Thật đúng là...” Tuyết Phú Quý lầm bẩm thành tiếng, lông mày run rẩy.
Một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu ông.
Có khi nào, có một khả năng như vậy.
Thật ra Tiêu Thiên mạnh không phải là thần thông, thứ hắn thật sự mạnh là nhục thân của chính mình?
Có khi nào có một tình huống như thế này.
Tiêu Thiên, chính là nhục thân bá đạo vô song, có thể nhào nặn không gian như bùn đất vậy.
“Tiểu Tiêu này…” Tuyết Phú Quý ngẫm nghĩ, nhìn Tiêu Thiên: “Có phải cháu có thân thể bá đạo, có thể tay không bóp nát không gian?”
“Mà không phải thần thông?”
Hai mắt Tiêu Thiên sáng ngời, đột nhiên quay đầu nhìn Tuyết Phú Quý: “Ngoại... Ngoại tổ phụ!”
Nói xong, Tiêu Thiên vội vã giơ tay ra, năm ngón tay mở ra, sức mạnh đầu ngón tay bắt đầu bộc phát, nhẹ nhàng hình thành móng vuốt trong lòng bàn tay.
Bùm!
Tiếng nổ vang lên, không gian trong lòng bàn tay Tiêu Thiên sụp đổ và có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tuyết Phú Quý mở to hai mắt, cẩn thận quan sát.
Quả nhiên!
Ông chưa từng tận mắt nhìn thấy thần thông không gian, nhưng vẫn từng nhìn thấy một vài hình ảnh lưu lại trong một số linh khí đặc chế.
Người thần thông không gian kia, lúc hủy diệt không gian, biên giới chỉnh tề hoàn hảo, vuông vắn.
Nhưng Tiêu Thiên ở đây thì sao?
Nhìn chỗ không gian vỡ vụn sụp xuống kia, rõ ràng chính là dấu chụp, vừa nhìn đã biết là bị người ta chụp ra!
Tuyết Phú Quý mím môi, không thể tin nhìn Tiêu Thiên.
Thật sự, thân thể của vị tôn nữ tế trước mắt này mạnh đến mức có chút không thể tin được.
Chẳng lẽ thân thể Tiêu Thiên, thật sự giống như cái cớ đám nữ tế Tử Đế Tôn tìm, tự thành trời đất sao?
Chờ một chút, không phải không có khả năng.
Ông nhớ đến thân thể bành trướng vặn vẹo khủng khiếp kia của Chung Dương Minh, hoàn toàn không giống như con người, không phải chính là một cách để phá vỡ cực hạn của xác thịt sao?
Mọi người đều nói thể tu, không hề có tiền đồ.
Nhưng chuyện luyện công của tôn nữ tế trước mắt này, hình như mạnh đến mức nghịch thiên.
Tuyết Phú Quý ngẫm nghĩ, lần nữa chuyển ánh mắt, nhìn Tuyết Nhuận Ngọc đang quỳ.
Tuy là đại chất nhi của mình, nhưng sự chán ghét tràn ngập trong mắt Tuyết Phú Quý.
Người của Tuyết gia vốn đã đủ để khiến ông ghê tởm rồi.
Lại nghe chuyện cả nhà Tuyết Tường An đã làm ở đế quốc Vân Lai của thế giới giới vực này, Tuyết Phú Quý thật sự buồn nôn.
“Phụ thân ngươi đâu?” Giọng nói Tuyết Phú Quý trầm thấp, ông nhìn Tuyết Nhuận Ngọc quỳ ở đó hỏi.
Tuyết Nhuận Ngọc nghe thấy Tuyết Phú Quý mở miệng, vội vàng la lên: “Tam thúc, ngươi phải cứu ta, ta không muốn chết.”
Hắn ở bên cạnh, đã nhìn ra rồi.
Tuyết Phú Quý nói gì thì Tiêu Thiên nghe nấy, chỉ cần Tuyết Phú Quý mở miệng, mình nhất định có thể sống sót.
“Chúng ta chính là thúc chất ruột thịt, hắn nhiều nhất chỉ có thể xem như người ngoài.” Tuyết Nhuận Ngọc nhìn Tiêu Thiên, oán thán với Tuyết Phú Quý: “Nhị đệ thật sự chết rất thảm, bị hắn một quyền đánh nổ, hoàn toàn không còn thi cốt.”
“Tam thúc, ngài không thể thấy chết mà không cứu được.”
Sau khi Tuyết Nhuận Ngọc nói xong, hắn dùng đầu gối làm chân, di chuyển tiến lên, ôm lấy chân Tuyết Phú Quý khóc lóc thảm thiết.
Tâm tư nhỏ nhặt cũng rất rõ ràng trong lời nói.
Giữa thúc chất ruột và người khác họ.
Cho dù là tôn nữ tế, thì đó cũng là ngoại tôn nữ tế mà.
Lựa chọn như thế nào giữa hai người, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?
“Ta đang hỏi phụ thân ngươi đi đâu rồi ngươi lại ở đây châm ngòi ly gián?” Tuyết Phú Quý một cước đạp ngã Tuyết Nhuận Ngọc trước mặt. quát mắng thành tiếng: “Thúc chất ruột? Phì!”
“Ngươi còn không bằng một cọng lông của ngoại tôn nữ tế tốt của ta nữa.”
“Đứa nhỏ Tiểu Tiêu này, mới gặp ta vài lần, ta chịu ấm ức, hắn biết liền đến an ủi ta.”
“Trước khi đi hắn còn tự tay nấu đồ ăn ngon, hiếu kính trưởng bối như ta.”
“Ở trong lòng ta, Tiểu Tiêu chính là cháu ruột, ngươi tính là thứ gì?”
Tuyết Phú Quý nói xong, chỉ vào Tuyết Nhuận Ngọc rồi nói với Tiêu Thiên ở bên cạnh: “Tôn nhi, chúng ta không hỏi nữa, đánh chết hắn.”
Đối phương nói những lời này, khiến Tiêu Thiên vừa cảm động, vừa tò mò: “Ngoại tổ phụ, sao ông không tự mình ra tay, thanh lý môn hộ?”
“...” Khuôn mặt già của Tuyết Phú Quý đỏ lên, hồi lâu nói: “Ta đánh không lại.”