Nói xong, Tuyết Phú Quý cũng có chút xấu hổ.
Cảnh giới của ông quá thấp rồi, tính toán đâu ra đấy, tuổi tác đã cao như vậy mà thực lực cảnh giới chỉ mới đạt Hư Không giới thập nhị giai.
Có lẽ ở trong thế giới giới vực hạ vị này, ông đã có thể xưng vương xưng bá.
Nhưng nếu ở Hoàn Sơn giới trước đây thì không nói trước được.
Chưa kể cảnh giới này của Tuyết Phú Quý vốn dĩ dựa vào tài nguyên cưỡng ép xây dựng lên.
Đích thân động thủ ư?
Trừ phi là mượn sức của người ngoài thì mới có khả năng ép chết cái tên Tuyết Nhuận Ngọc này.
Chỉ có điều, động tĩnh như thế này chắc chắn vô cùng to lớn.
Đồng thời, ông còn phải hao tốn không ít vật liệu, nghĩ kỹ lại không đáng chút nào, chẳng bằng Tiêu Thiên dùng một tay bóp chết thằng nhóc đó cho rồi.
“Ngươi, cái đồ…ui…” Tuyết Nhuận Ngọc bị đạp lăn trên mặt đất, khi nghe Tuyết Phú Quý nói liền há miệng định mắng chửi ông.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Thiên liền bóp mặt, bịt mũi miệng hắn lại.
“Lời nói tục tĩu như này, sao có thể làm ô uế lỗ tai của ông ngoại được?” Tiêu Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm Tuyết Nhuận Ngọc ở trước mặt: “Thật sự không ngờ rằng, ông ngoại tốt như vậy mà lại có một đứa cháu trai như này.”
“Tốt nhất là giết quách ngươi để trút giận nhưng dù gì ta cũng là cháu của ông ngoại, luận bối phận thì ngươi vẫn là trưởng bối của ta.”
“Ở trước mặt người ngoài mà ta trực tiếp bóp chết ngươi chỉ sợ mang tiếng bất kính.” Tiêu Thiên vừa nói vừa nhìn đám con nít ngoan ngoãn đứng xếp hàng bên cạnh mình.
Lời nói và hành động lần này của Tiêu Thiên khiến đám người Vân Khinh Ngữ, Lưu Kình và cả Tuyết Phú Quý đều có chút bất ngờ.
Tại sao nói riết rồi Tiêu Thiên lại trở nên mềm lòng nhỉ, trông có vẻ rất dễ nói chuyện.
Tuyết Nhuận Ngọc đang bị Tiêu Thiên bóp cũng trừng to hai mắt.
Trưởng bối?
Trong mắt ngươi còn có trưởng bối ư?
Đồ khốn nhà ngươi vừa mới dùng một quyền đấm nổ một trưởng bối mà giờ lại mở miệng nói những lời này?
“Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp thì sẽ không phải chịu đau khổ, ta hỏi ngươi đáp, ngươi khỏe ta khỏe mọi người đều khỏe.” Tiêu Thiên mỉm cười nhìn Tuyết Nhuận Ngọc.
“Rốt cuộc phụ thân ngươi Tuyết An Tường đi đâu rồi?”
Tiêu Thiên hỏi xong, nghiêm túc nhìn Tuyết Nhuận Ngọc, yên lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Ưm ưm ưm…” Tuyết Nhuận Ngọc đưa tay lên vỗ vỗ vào cánh tay của Tiêu Thiên.
Lúc này, khuôn mặt vốn dĩ đang mỉm cười của Tiêu Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn tung một cước đạp vào chân Tuyết Nhuận Ngọc.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn, chân Tuyết Nhuận Ngọc trực tiếp bị đạp gãy, cơn đau đớn kịch liệt lập tức quét qua toàn thân hắn.
Đau đớn dữ dội khiến hắn không ngừng co quắp.
Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn thuận gió xuôi nước, ngày ngày hưởng thụ bình an tại Tuyết gia.
Đã lâu rồi, hắn chưa trải qua sinh tử chém giết.
Chứ đừng nói tới cơn đau đớn như này.
Đau đớn khiến hắn nước mắt lưng tròng, thân thể không tự chủ được mà giãy giụa nhưng căn bản không có cách nào thoát khỏi tay Tiêu Thiên.
“Lúc nãy ta đã nhắc nhở ngươi là ta hỏi ngươi đáp.” Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn Tuyết Nhuận Ngọc: “Ngươi không những không phối hợp mà còn ngậm miệng không nói, lại còn đưa tay đập khiêu khích ta.”
“Ngươi ngang bướng quá!”
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, Tuyết An Tường đang ở nơi nào?”
Tuyết Nhuận Ngọc trợn tròn mắt, không ngừng rên rỉ, đồng thời giọng điệu có chuyển biến rõ ràng.
Rắc!
Lại thêm một đạp, chân kia của Tuyết Nhuận Ngọc cũng gặp tai vạ.
Cơn đau dữ dội khiến hắn không ngừng rơi nước mắt, thân thể vặn vẹo đau đến không thể sống nổi.
Nhưng khuôn mặt của hắn đã bị Tiêu Thiên ghì chặt, kèm theo đầu hắn cũng cố định tại đó.
“Ta đang hỏi ngươi, thế mà ngươi lại ưm ô cái gì hả, ngâm nga bài hát à?” Tiêu Thiên nheo mắt, bàn tay đang bóp mặt đối phương hơi phát lực, tiếng cạch cạch vang lên.
Tuyết Nhuận Ngọc đau đớn và co quắp dữ dội.
Vừa mới thong thả lại sức, Tuyết Nhuận Ngọc đã khóc rồi, đồng thời hắn đưa tay chỉ về một phương hướng, ngón tay không ngừng chọt chọt.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Thiên lại nhấc chân lên, trực tiếp đá gãy cái tay kia.
“Ta bảo ngươi trả lời, ngươi không mở miệng nói mà chỉ chỉ cái gì, ngươi chảnh à?” Tiêu Thiên bất mãn nhìn Tuyết Nhuận Ngọc trước mặt, đột nhiên hắn đạp một cú gãy luôn cái tay còn lại của Tuyết Nhuận Ngọc: “Nam nhi đại trượng phu mà khóc lóc, cái tay này là phạt cảnh cáo.”
Tuyết Phú Quý ở bên cạnh nhìn, khóe miệng giật giật, một lần nữa ông lại có ấn tượng mới về Tiêu Thiên.
Đơn giản là quá xấu xa, căn bản là không tức chết người thì không đền mạng mà.
Làm gì có cái kiểu ức hiếp người khác như vậy chứ?
“Ta thích!” Tuyết Phú Quý bỗng nhiên cười lớn, cảm thấy rất vui vẻ.
Ác nhân phải có ác nhân trị, đối phó với loại người ác độc biến thái này thì phải dùng biện pháp trừng phạt như thế.
So ra thì, Tuyết Lễ Quan bị một quyền đánh nổ, quả thật là quá nhẹ nhàng rồi.
Cho dù những hành động này trông như đang ức hiếp người quá đáng nhưng nghĩ kỹ lại.