Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 529 - Chương 529. Sao Ngươi Lại Khiêu Khích Ta 2

Chương 529. Sao ngươi lại khiêu khích ta 2 Chương 529. Sao ngươi lại khiêu khích ta 2

Lúc trước, tên Tuyết Nhuận Ngọc này không phải cũng ức hiếp đám trẻ đến từ đế quốc Vân Lai sao?

Ở một bên khác, Vân Khinh Ngữ và Lưu Kình, cùng với những cấm vệ quân khác đang đứng đó nắm chặt hai tay, nhìn bộ dạng thê thảm của Tuyết Nhuận Ngọc.

Sảng khoái, quả thật là quá sảng khoái!

Nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra với đế quốc Vân Lai lúc trước, nhưng bách tính chết thảm và những người vô tội kia.

Bọn họ đều hận không thể lột da, róc xương, ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Thân là người có tội, ngươi còn không biết lỗi sai của mình mà còn chống cự, cố chấp.” Giọng của Tiêu Thiên bỗng nhiên vang lên lần nữa: “Đến giờ mà ngươi còn không chịu mở miệng hả!”

Đùng!

Ngay lúc này, Tiêu Thiên bỗng nhiên lên gối đè vào đan điền của đối phương.

Trong nháy mắt, kình đạo kinh khủng xuyên qua bụng đối phương, đánh nát đan điền.

Tu vi bị phế!

Sau khi làm xong hết thảy, Tiêu Thiên buông tay ra, trực tiếp ném Tiêu Nhuận Ngọc đã bị gãy tứ chi xuống đất.

Sau khi ngã trên mặt đất, Tuyết Nhuận Ngọc lăn hai vòng rồi há miệng khóc lớn.

“Rõ ràng là do ngươi dùng tay che miệng của ta khiến ta không thể nói được.”

“Thế mà ngươi còn trách ta không phối hợp, ta muốn nói cho ngươi, ta phối hợp mà.”

“Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, không nói đạo lý như thế hả, ta bị phế rồi, ngươi cứ vậy mà phế tu vi của ta rồi.”

“Ngươi có bệnh à!”

Tiêu Thiên đứng bên cạnh nhìn Tuyết Nhuận Ngọc đang khóc lóc kêu la trên mặt đất thì khẽ lắc đầu.

“Ta hỏi ngươi thì ngươi chuyện ngươi cần phải làm là trả lời câu hỏi của ta.”

“Nhưng ngươi lại không nói thành lời, đó chính là vấn đề của ngươi, vấn đề của mình thì tự mình giải quyết chứ.”

“Ta chỉ cần kết quả, còn biện pháp giải quyết cụ thể thì ngươi phải tự mình phát huy tài trí thông minh.”

“Tại sao ngươi lại không dùng linh khí ngưng tụ tại đầu ngón tay để viết cho ta nhìn?”

“Tại sao ngươi không dùng linh thức truyền âm để nói cho ta biết hả?”

“Nói trắng ra là ngươi không tình nguyện phối hợp với ta, cho nên ta đánh gãy tay chân của ngươi, trừng phạt ngươi rõ ràng, điều này rất hợp tình hợp lý.”

“Ngươi lại còn có mặt mũi ở đó khóc à.”

Tiêu Thiên nói xong, tặc lưỡi lắc đầu, nhìn sang Tuyết Phú Quý và dang rộng hai tay: “Người này có phải cùng thế hệ với nhạc mẫu của con không?”

“Ừm, hắn lớn hơn nhạc mẫu con một chút.” Tuyết Phú Quý ở bên cạnh nghiêm túc gật đầu.

“Tuổi tác đã cao mà còn ở đó khóc lóc om sòm, cái đồ không biết xấu hổ.” Tiêu Thiên bĩu môi, lắc đầu.

Tuyết Phú Quý cũng gật đầu: “Đúng vậy, ta không có thứ cháu trai không biết xấu hổ như ngươi.”

Hai ông cháu nói xong, không hẹn mà cùng nhổ nước bọt xuống đất.

“Phi!”

Tuyết Nhuận Ngọc ngã gục xuống đất, hai mắt mở to, trong lòng vô cùng đau đớn, ủy khuất lăn lộn trên mặt đất.

“Tu vi hắn bị phế, tứ chi bị gãy, không thể tạo ra sóng gió gì được nữa.” Lúc này, Tiêu Thiên đang đứng ở bên kia đột nhiên nhìn về phía Lưu Kình và lên tiếng: “Ngươi hiểu ý của ta chứ?”

Phía đối diện, Lưu Kình bỗng giật mình, tiếp đó là khom mình hành lễ với Tiêu Thiên.

Khi hắn đứng thẳng người lại, trong ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận: “Ân công, ta hiểu rồi!”

Nói xong, Lưu Kinh liền rút thanh bội đao ở bên hông ra, nghiến chặt răng bước tới gần Tuyết Nhuận Ngọc.

Ở bên kia, tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng phát ra từ miệng Tuyết Nhuận Ngọc.

Không chỉ có Lưu Kình phẫn nộ.

Mà còn có các cấm vệ quân khác và công chúa dòng duy nhất Vân Khinh Ngữ.

“Cởi chuông phải cần người buộc chuông, tâm bệnh phải cần tâm dược mới trị được.” Tiêu Thiên ngồi xuống bên cạnh Tuyết Phú Quý: “Chỉ có đích thân động thủ thì mới có thể khiến bọn họ thoải mái hơn, sảng khoái hơn một chút.”

“Đích thật là đạo lý này…” Tuyết Phú Quý khẽ gật đầu, dường như rất tán thành lời Tiêu Thiên nói nhưng bản thân ông cũng không biết đang nghĩ gì nữa.

Tiêu Thiên ngồi đó pha trà cho Tuyết Phú Quý, trước giờ hắn luôn rất tốt với những người đối xử tốt với hắn.

Chỉ một hành động vì lo lắng mà vội vàng chạy tới chỗ hắn của Tuyết Phú Quý đủ để khiến Tiêu Thiên cảm thấy ấm áp rất lâu.

Trong không gian thức hải của linh hồn hắc ám dường như được chiếu rọi bởi một chùm ánh sáng khác.

“Con à, ông ngoại có một điều thỉnh cầu.” Chần chừ một lát, Tuyết Phú Quý bỗng lên tiếng.

Tiêu Thiên rót trà xong, mỉm cười nhìn sang Tuyết Phú Quý: “Ông ngoại đừng khách khí, cứ việc nói.”

“Con có thể dạy ông ngoại luyện võ được không?” Tuyết Phú Quý nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Thiên sửng sốt một lát: “Cái này có gì mà không được chứ, ông ngoại cứ việc nói thẳng với con là được, không cần phải dè dặt như vậy đâu.”

“...” Tuyết Phú Quý gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: “Đây chẳng phải là…trước kia bị đả kích nhiều quá rồi.”

Trong giới kinh doanh, Tuyết Phú Quý vô cùng tự tin, được xưng tụng là thần tài một phương.

Nhưng trên con đường tu hành, Tuyết Phú Quý thật sự đã chịu sự đả kích rất sâu.

Bình Luận (0)
Comment