Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 532 - Chương 532. Bát Cực 2

Chương 532. Bát Cực 2 Chương 532. Bát Cực 2

Không chỉ như thế, Tuyết Phú Quý có thể cảm nhận rõ ràng, loại phương pháp luyện võ này thoải mái hơn rất nhiều.

Mà khi ở bên cạnh học tập, Tuyết Phú Quý càng thêm cảm thấy quyền pháp có tên là Bát Cực này cao thâm khó lường.

Đồng thời, nó vô cùng phù hợp với ông, giúp ông càng thêm thuận tiện.

Giữa các nhịp thở, ngực co bóp và nở ra một cách có trật tự.

“Hình thần hợp nhất, lấy ý làm khí, lấy khí lưu thông máu.” Ở bên cạnh, Tiêu Thiên lần nữa lên tiếng.

“Ông ngoại, ông phải nhớ kỹ phương pháp luyện quyền này.”

“Khi đi quyền thì lòng mang tám ý, bên ngoài bày đủ tám hình, kình khí phát ra tám hướng.”

“Tám ý này là: cảnh, hoang, hung, độc, mãnh, liệt, thần, cấp.”

“Về phần tám hình gồm: long, hổ, gấu, khỉ, yến, khuyển, chim ưng, phượng hoàng đỏ.”

“Tám hướng chính là tám phương!”

“Nội tâm chứa tám ý mới có thể chiến thắng tiên cơ, bên ngoài có tám hình thì mới có thể tiến lên hoặc rút lui.”

“Đối địch trong chính thân thể, kình khí phát ra tám hướng, không lệch góc nào mới có thể ổn định vững vàng kiên định mà thắng người.”

“Bát ý, bát hình, kình phát bát diện đều lấy chữ “Cực” làm tôn chỉ.”

“Đây chính là Bát Cực Quyền!”

Tiêu Thiên ở một bên lẩm bẩm, Tuyết Phú Quý ở bên kia liền cẩn thận lắng nghe và nghiêm túc luyện theo.

Ông càng nghe càng cảm nhận được mùi vị tuyệt vời ở trong đó.

Đồng thời, ông có một loại cảm giác như cá gặp nước, như thể ông bẩm sinh nên đi theo con đường luyện võ này.

Tuyết Phú Quý từ từ đắm chìm bên trong thế giới của mình, nhiệt độ trên thân đang không ngừng tăng lên, không gian xung quanh có chút vặn vẹo.

Sương trắng bay lên càng nồng đậm, như thể muốn bao phủ cả cái viện này ở trong đó.

Mà lúc này, Tiêu Thiên đã lùi sang một bên, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Ngay lập tức, hắn cảm thấy như mình đang giúp Tuyết Phú Quý thực hiện giấc mơ của ông vậy.

Sau khi đối phương luyện võ, thực lực quả nhiên tăng lên đáng kể, nỗi khuất phục và tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của Tuyết Phú Quý đã có thể tự tay lấy lại.

Còn điều gì có thể tuyệt vời hơn nữa chứ?

Tiêu Thiên nở nụ cười, nhẹ nhàng lùi lại, đi ra một bên chắp tay sau lưng chờ đợi.

“Ân công!” Lúc này, Lưu Kình máu me khắp người đi tới.

Không chỉ có hắn mà còn có tiểu công chúa Vân Khinh Ngữ và những cấm vệ khác cũng đi tới.

Bang!

Bọn họ đồng loạt quỳ xuống, dập đầu ba cái về phía Tiêu Thiên.

“Đạ tạ ơn cứu mạng của ân công, lại còn để cho bọn ta tự tay báo thù.” Giọng nói trong trẻo xen lẫn một chút nghẹn ngào của Vân Khinh Ngữ vang lên.

Bên cạnh, Lưu Kình cũng chắp tay: “Ân công, ngoài ra chúng ta đã biết phu thê Thiên Ma đó đi về hướng nào rồi.”

Tiêu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy: “Không tệ!”

Nhìn xem, cái gì gọi là người thông minh, cái gì gọi là biết làm việc chứ?

Bang!

Lúc này, phía trước bỗng nhiên phát ra tiếng nổ, sương mù bốc hơi đột nhiên tiêu tán ra.

Một thân hình từ từ hiện ra khiến cả đám người nhao nhao lại gần nhìn.

Đó là một lão giả cao gần hai mét với mái tóc dài màu trắng như tuyết quấn quanh người, cơ bắp rắn chắc hoàn mỹ này như thể được điêu khắc cẩn thận, giống như một tác phẩm kỹ thuật tinh xảo.

Nếu không phải mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Tuyết Phú Quý thông qua dung mạo đó, chắc hẳn mọi người đều không nhận ra ông lão tóc trắng này chính là gã mập mạp lúc trước.

“Phù!” Khi thở ra, Tuyết Phú Quý bỗng nhiên bành trướng lên, mắt thường có thể thấy được, giống như một quả khí cầu được bơm căng.

Trong nháy máy, Tuyết Phú Quý lại biến thành hình dáng béo lùn chắc nịch chất phác ban đầu.

Nhìn cảnh tượng quỷ dị này, cả đám Lưu Kình và Vân Khinh Ngữ ở bên cạnh đều trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi.

“...” Tiêu Thiên cũng giật giật khóe miệng, rốt cuộc lúc trước ông ngoại đã ăn bao nhiêu là đồ bổ vậy trời.

Ông cũng đã luyện xong rồi mà vẫn chưa có tiêu hao hết sạch ư?

Trong lúc Tiêu Thiên còn đang hoài nghi, liền nhìn thấy một chiếc bình ngọc đột nhiên xuất hiện trong tay ông ngoại, nắp bình vừa mở ra thì một mùi thuốc nồng nặc tràn ngập khắp nơi.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tuyết Phú Quý ngửa đầu lên, một bình đan dược ánh kim óng ánh ào ào chảy vào miệng ông.

“Ông ngoại, ông đang…” Tiêu Thiên kinh ngạc, vội vàng hỏi.

Tuyết Phú Quý bật cười lớn, vẻ mặt vô tội: “Luyện tập thật là vất vả, bồi bổ một chút.”

Tuyết Phú Quý vui vẻ phấn khởi đi về phía Tiêu Thiên: “Tiểu Tiêu, ông ngoại cảm thấy...”

Tiêu Thiên nheo mắt lại, vội vàng tiến lên chặn trước nhóm người Lưu Kình và Vân Khinh Ngữ.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng vung tay ra phía sau, lập tức cuồng phong nổi dậy cuốn phăng họ lên không trung.

Chớp mắt, Lưu Kình, Vân Khinh Ngữ và những cấm vệ khác cảm thấy toàn thân trống rỗng, bay thẳng lên trời.

Bịch!

Tuyết Phú Quý vốn đang bước đến đột nhiên bạo phát tốc độ, va vào người Tiêu Thiên.

Bình Luận (0)
Comment