Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 534 - Chương 534. Đây Là Kế Hoạch Quỷ Quái Gì 2

Chương 534. Đây là kế hoạch quỷ quái gì 2 Chương 534. Đây là kế hoạch quỷ quái gì 2

Lúc này, hai ông cháu đang ngắm mặt trời mọc trong ngự hoa viên trên sườn núi.

“Xem ra, chúng ta không kịp trở về ăn cơm rồi.” Tiêu Thiên nhấp hớp trà, chép miệng, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nói đến thì trà mây mù trên núi Vân Vụ có hương vị thật sự rất độc đáo.

Tuyết Phú Quý hơi xấu hổ, nhìn Tiêu Thiên bên cạnh: “Tiểu Tiêu, ông ngoại làm phiền con rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi ạ, lão tổ Tuyết gia nham hiểm độc ác, cực kỳ xảo quyệt, nếu mặc kệ không quản, ắt sẽ có tai họa lớn.”

“Đặc biệt là ông ta còn cảm ứng được vị trí của mọi người. Trước đây, ông ta có thể bắt nhạc phụ, nhạc mẫu đi, liệu sau này có thể bắt thẳng con luôn không?”

“Hoặc là ông ta có thể thừa dịp đêm hôm yên tĩnh, lúc con đang nghỉ ngơi thì phái một kẻ địch đáng sợ đến trước mặt con không?”

“Không được không được, càng nghĩ càng sợ, ông ngoại có lão tổ khủng khiếp đến vậy, khắp người đều là sương mù dày đặc, đoán không ra, nhìn không rõ.”

“Hơn nữa, ông ngoại còn nói cha ruột ngài, hay chính là gia chủ Tuyết gia cũng là một kẻ tàn nhẫn và ác độc.”

“Thật ra, hạng người vô tình vô nghĩa thế này mới là nguy hiểm nhất.”

“Vậy nên, chúng ta phải giải quyết Tuyết An Tường, cần đến Tuyết gia một chuyến trước.”

Tiêu Thiên nói rồi đặt chung trà trong tay xuống, vẫy tay sắp xếp nhiệm vụ với Tuyết Phú Quý: “Ông ngoại, ông cháu chúng ta hợp tác chung sức đi ạ!”

Tuyết Phú Quý nâng chung trà lên, thổi nhẹ vào đó: “Tiểu Tiêu, chúng ta hợp tác thế nào, nói ông ngoại nghe thử xem.”

“Rất đơn giản!” Tiêu Thiên nở nụ cười, đưa tay ra hiệu: “Ông ngoại phụ trách đánh chết cha ông, con phụ trách đánh chết lão tổ ông.”

“Diệt sạch Tuyết gia, cho thế giới này một đất trời tươi sáng.”

“Thế nào ạ?”

Tuyết Phú Quý lập tức mất kiểm soát lực đạo, thẳng tay bóp nát chung trà đang cầm trong tay.

Nước trà đổ ra, mà ông cũng ho khan dữ dội.

Sau khi Tuyết Phú Quý ho mạnh mấy cái thì ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thiên, ánh mắt càng cổ quái.

Đứa trẻ này mở miệng ra quả nhiên là không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.

Lũ hung bạo gì chứ?

Nhưng Tuyết Phú Quý cũng không chú ý gì mấy, trái lại siết chặt hai tay.

Phụ thân tốt của mình, gia chủ Tuyết gia, nếu không xem bản thân hơn người, vậy thì hắn cần gì phải nhận ông ta?

Nhiều năm qua, Tuyết Phú Quý tự cho là không thẹn với Tuyết gia.

Chẳng qua...

Ngay lúc Tuyết Phú Quý trầm ngâm, thì Tiêu Thiên bên cạnh nhìn thấy, mở miệng an ủi: "Ngoại tổ phụ, đừng nghĩ quá nhiều, hơn nữa cân nhắc kỹ một chút, xem có khả năng hay không."

"Thật ra ông không phải là ruột thịt đó?"

Tuyết Phú Quý nghe thấy Tiêu Thiên nói ra lời này thì hơi ngẩn ra, cứng ngắc chậm rãi quay đầu lại, nhìn sang đối phương.

"Nếu lão tổ Tuyết gia là lão cẩu âm hiểm, gia chủ Tuyết gia học theo, nói không chừng cũng âm hiểm không gì sánh được."

"Theo như lời nói của ngoại tổ phụ, đứa trẻ thứ xuất các ngươi đều là vào sinh ra tử giành lấy sự quan tâm của phụ thân là ông ta, hy sinh rất nhiều."

"Vậy thì có khi nào có khả năng thật ra các ngươi không phải là ruột thịt, chỉ là gia chủ Tuyết gia cướp đoạt từ nhánh bên, nuôi làm..."

Tuyết Phú Quý nheo mắt lại: "Vật hy sinh!"

Có lúc, kẻ trong cuộc thì mê, người bên cạnh thì tỉnh.

Thoạt nghe những lời này của Tiêu Thiên hình như rất thái quá, rất mơ hồ, nhưng Tuyết Phú Quý nghĩ kỹ lại, không phải là không có đạo lý.

So ra thì đám người Tuyết gia thứ xuất như bọn họ, với dáng vẻ của gia chủ vẫn là hơi khác.

Trái lại mấy đứa trẻ dòng chính với gia chủ Tuyết gia cứ như là mô hình khắc ra vậy.

Thân phận con nối dõi của gia chủ đương gia Tuyết gia vẫn có tí tác dụng, tuy là thứ xuất.

Nhưng gả con gái ra ngoài liên hôn, con trai ra ngoài làm việc dốc sức...

Việc nặng nhọc cực khổ, người chết, người hy sinh đều là đám thứ xuất bọn họ, trái lại dòng chính thì vẫn yên lành.

Tuyết Phú Quý càng nghĩ càng thấy đáng sợ, hơi nheo mắt lại: "Tiểu Tiêu, nói không chừng chân tướng sự việc thật sự như con nghĩ."

Hình như mẫu thân của đứa trẻ thứ xuất hoặc là chết sớm, hoặc là lúc sinh con xong thì qua đời, chỉ còn lại đứa trẻ.

"Xem ra, chỉ có đợi huynh trưởng tốt này của ta, xem có thể hỏi ra được gì hay không." Tuyết Phú Quý siết chặt hai tay, tâm trạng hơi kích động.

Tiêu Thiên nhìn Tuyết Phú Quý, gật đầu nhẹ nhàng, an ủi đối phương: "Ngoại tổ phụ cứ việc yên tâm, ông phải tin thực lực hiện giờ của mình, bắt lấy Tuyết An Tường là chuyện dư sức."

"Đừng quên, ông đã hạ quyết tâm, những gì bản thân đã mất đều phải đích thân lấy lại."

Tuyết Phú Quý nghe thấy Tiêu Thiên an ủi thì gật đầu, bày tỏ bản thân đã hiểu.

Vù vù!

Bỗng nhiên xa xa truyền đến âm thanh vù vù, cứ như có cái gì đó đang rung động nhẹ.

"Tổ địa đế quốc Vân Lai có động tĩnh." Tuyết Phú Quý vội quay đầu, nhìn về phía đỉnh núi, nheo mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment