Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 537 - Chương 537. Nên Trả Nợ Rồi 2

Chương 537. Nên trả nợ rồi 2 Chương 537. Nên trả nợ rồi 2

Ầm!

Ước chừng chín màn chắn nháy mắt bị một kiếm chém vỡ nát, theo bông tuyết rào rào rơi xuống đất.

Tuyết An Tường gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra biểu cảm dữ tợn, hàn khí trên thân kiếm trong tay không ngừng phun ra.

“Mặc kệ ngươi có con bài chưa lật gì, mặc kệ ngươi còn mua được thứ tốt như thế nào, chung quy đều là vật ngoài thân.”

“Ngươi đã không kịp sử dụng!!!”

Tuyết An Tường tùy ý điên cuồng cười, kiếm trong tay đã bổ mạnh về phía Tuyết Phú Quý.

Giờ khắc này, ông ta cũng không dám nương tay.

Trong phút chốc, hàn ý lạnh thấu xương thổi quét bốn phía, tuyết bay đầy trời làm đóng băng tám hướng.

Nơi kiếm phong đi qua không gian đều hơi chấn động.

Tuyết An Tường không tin khoảng cách gần như vậy mà đối phương có thể ngăn được một kiếm này.

Tuyết Phú Quý trước mắt này lấy cái gì chắn bản thân!

Ngươi còn có thể dựa vào cái gì!

Rầm!

Âm thanh va chạm dữ dội bỗng nhiên vang vọng.

Cùng với tiếng nổ tung vang lên, cả núi Vân Vụ đều hơi lay động.

Nếu không có cửa đá tổ địa Tuyết gia bên cạnh trấn thủ nơi này, chỉ sợ núi Vân Vụ này sẽ trực tiếp sụp đổ.

Hơi nước thình lình xuất hiện, nổ tung ở giữa hai người, che giấu thân thể của bọn họ.

“Sao lại thế này?” Tử Ngọc Hân biến sắc, lúc bà vừa muốn tiến lên bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng bay ra ngoài từ trong hơi nước phía trước.

Người bị đánh bay ra chính là Tuyết An Tường!

Ông ta ở giữa không trung vội vàng điều chỉnh thân thể, sau khi rơi trên mặt đất thì lui về phía sau vài bước, mới khó khăn lắm ổn định thân hình.

Tay cầm kiếm run nhè nhẹ , hổ khẩu đã nứt toác, chảy ra máu tươi.

Bông tuyết quanh quẩn trên thân kiếm cũng vỡ vụn rơi xuống, đáp trên mặt đất.

Tử Ngọc Hân lại nhìn thấy trên mặt trượng phu lộ ra ánh mắt không thể tin, gắt gao nhìn chằm chằm trong hơi nước phía trước.

Cộp... cộp...

Tiếng bước chân nặng nề bỗng nhiên truyền đến từ phía trước.

Tử Ngọc Hân ngẩng đầu lên, phát hiện một bóng dáng khiến nàng cực kỳ xa lạ đi ra từ trong đó.

Một nam tử ngũ quan như đao tước, tóc dài như tuyết trắng xõa tung ở sau đầu, mặc y bào của Tuyết Phú Quý.

Cơ bắp cả người bành trướng, buộc chặt y bào vốn rộng thùng thình của Tuyết Phú Quý, phác họa ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ trên thân thể.

Chỉ thấy nam nhân này kéo áo khoác ra, lộ ra thể hồn tinh tráng, trên da thịt ửng đỏ tản ra nhiệt độ cao.

“Ca ca chị dâu nên trả nợ rồi!!!”

Tử Ngọc Hân nhìn Tuyết Phú Quý hoàn toàn đã thay đổi dáng vẻ ở trước mặt, cả người đều đờ ra.

Nam tử dũng mãnh tóc trắng ở trước mặt thật sự là con lợn béo đáng chết trong ấn tượng của mình ư?

Người này quả nhiên là Tuyết Phú Quý?

Sao trong nháy mắt, đối phương đã hoàn toàn thay đổi gương mặt, cứ như là người lạ vậy!

Tuyết An Tường đứng thẳng người bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Tuyết Phú Quý ở trước mặt.

Ông đoán được sức mạnh của Tuyết Phú Quý là gì, đối phương có lá gan qua đây tìm phiền phức rốt cuộc là từ đâu đến.

Nhưng Tuyết An Tường không ngờ con át chủ bài mà Tuyết Phú Quý dựa vào lại là bản thân ông?

Nhìn Tuyết Phú Quý với gương mặt mới lạ trước mắt, không biết tại sao, Tuyết An Tường lại cảm giác trong lòng hết sức khó chịu.

Khí thế uy áp tản ra trên người đối phương mang đến cho hắn cảm giác áp bách cực lớn.

"Đáng chết!" Tuyết An Tường thầm mắng, hận bản thân vô dụng, bị Tuyết Phú Quý áp đảo khí thế.

"Ra tay!"

Dưới sự giận dữ, sau khi Tuyết An Tường la lên thì nhấc kiếm vọt về phía đối phương.

Tử Ngọc Hân bên cạnh cũng rõ bất kể rốt cuộc Tuyết Phú Quý đã xảy ra chuyện gì, liên thủ với trượng phu đánh qua đó rồi hẵng nói.

Bà không tin Tuyết Phú Quý trước đó còn dựa vào vật bên ngoài, dưới sự bất ngờ mới khiến trượng phụ có chút chật vật.

Trong thời gian ngắn ngủi, có thể xảy ra thay thổi thoát thai đổi cốt.

Hai phu thê họ có suy nghĩ như vậy, cầm kiếm đồng thời xông về phía Tuyết Phú Quý.

Sức mạnh đại đạo trong cơ thể bọn họ bắt đầu khởi động, khai thông thiên địa, trên thân tràn ngập uy áp thiên địa.

Một băng, một gió.

Trong nháy mắt thiên địa đều biến sắc, hỗn loạn, cuồng phong gào thét mà đến.

Tuyết bay trong gió lớn vù vù, dưới cái lạnh lẽo, ngưng kết thành đao băng thật nhỏ, vọt về phía Tuyết Phú Quý.

Ting ting keng keng...

Cơ thể của Tuyết Phú Quý lập tức vang lên âm thanh giòn tan, không ngừng có binh khí nhỏ do băng tinh ngưng kết thành chạm vào da thịt ông, sau đó vỡ tan.

Cuồng phong bão tuyết cũng hơi che đậy tầm mắt của ông.

Bóng dáng của hai phu thê vọt về phía ông, cứ như biến mất trong gió tuyết, không thấy tung tích, không biết lui tới.

Vù!

Âm thanh của kiếm vang lên, một thanh lợi kiếm chợt đâm ra ở bên cạnh, trực tiếp xuyên qua đỉnh đầu của Tuyết Phú Quý.

Phía bên kia, bóng dáng của Tử Ngọc Hân chợt xuất hiện ở bên trên, nhấc kiếm trong tay chém xuống.

Bình Luận (0)
Comment