Cảnh tượng hoàn toàn thay đổi rồi!
"Khụ khụ... buông... buông ông ấy ra!" Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh.
Tuyết Phú Quý quay đầu đi, nhìn thấy Tử Ngọc Hân tóc tai bù xù, cầm kiếm gãy nát vụn, cưỡng ép Tiêu Thiên hung tợn mở miệng: "Nếu không, thằng nhãi này còn sống hay không, ta không bảo đảm được đâu đó!"
Mặt Tử Ngọc Hân toàn là máu, biểu cảm nhìn qua có chút dữ tợn, rõ ràng là hơi hung hãn.
Bà kèm Tiêu Thiên, từng bước đi tới gần cửa đá, gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết Phú Quý.
Mà biểu cảm của Tiêu Thiên bị kèm lại bình tĩnh cực kỳ phối hợp di chuyển.
Hết cách rồi, hắn đã đồng ý với ngoại công không ra tay.
Chỉ là hơi phiền phức, còn phải cẩn thận khống chế sức lực của mình bởi vì lúc đối phương kèm hắn, một khi không cẩn thận mà phản ứng quá khích sẽ giết chết họ.
“Đi!” Tử Ngọc Hân bỗng nhiên mở miệng, kéo Tiêu Thiên lui ra phía sau.
Tuyết An Tường bên cạnh cũng phun huyết bọt, vội vàng bộc phát ra tốc độ đi theo thê tử cùng tông vào cửa đá.
Cánh cửa đá đều do cột đá trắng tinh cấu tạo thành, trống rỗng, bên trong có lốc xoáy mây mù bắt đầu khởi động.
Hai vợ chồng Tuyết An Tường và Tử Ngọc Hân kèm hai bên Tiêu Thiên lui lại tiến vào trong lốc xoáy, thân hình nháy mắt biến mất trong tầm nhìn của Tuyết Phú Quý.
Vù!
Mây mù tiêu tán, dao động không gian truyền đến trên cánh cửa cũng biến mất không thấy.
Chỉ để lại một mình Tuyết Phú Quý đứng tại chỗ có chút hoảng hốt.
Ông biết bản lĩnh của Tiêu Thiên, trong lòng đương nhiên không lo lắng đối phương xảy ra chuyện gì.
Da thịt ửng đỏ chậm rãi khôi phục bình thường, Tuyết Phú Quý trở lại thành dáng vẻ béo lùn chắc nịch, gãi đầu.
“Hai các ngươi thật là... mang tiểu Tiêu vào làm gì, các ngươi như vậy không phải chạy trối chết mà không khác gì đâm đầu vào chỗ chết.” Tuyết Phú Quý nhìn phía trước không chút dao động, cánh cửa giống như cột đá bình thường, trong lòng đã đoán được suy nghĩ của đối phương.
Phỏng chừng là họ muốn tiến vào trong động thiên tổ địa của Tuyết gia này để tránh né, sau khi tiến vào tổ địa này sẽ kích hoạt máy kiểm tra.
Khi tiến vào quá trình kiểm tra thì mình sẽ không có cách nào nhảy vào nửa chừng.
Hai vợ chồng dự tính muốn lợi dụng quy củ này để nghỉ ngơi một chút, nghĩ cách ứng đối mình?
“Phản ứng rất nhanh, suy nghĩ cũng rất tốt, chỉ là kèm hai bên một người không nên kèm.” Tuyết Phú Quý mặc xong quần áo, trong tay bỗng nhiên lấy ra một quả.
Quả có màu vàng óng ánh, phía mặt có thú văn, mơ hồ còn có tiếng gào truyền lại.
Mùi quả kỳ dị truyền ra, lan đến khắp bốn phương khiến cây cối trên cả núi Vân Vụ đều bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Chẹp chẹp!
Tuyết Phú Quý ăn hai ba miếng đã nuốt hết quả đỏ thú văn này, thoải mái ợ một hơi.
Ăn một trái đã no bụng.
Đồng thời dược lực cực kỳ nồng đậm trong quả cũng chảy ra, chạy khắp toàn thân Tuyết Phú Quý, săn sóc ân cần thân thể ông.
Với mỗi hơi thở, trong cơ thể giống như đang thiêu đốt.
Tuyết Phú Quý cũng không lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu đánh quyền, tôi luyện.
Trước mắt Tuyết Phú Quý sở hữu thực lực, tìm được phương pháp tu hành mới, có thể nói là rất quý giá, không muốn lãng phí một giây một phút nào.
Có thể luyện một lúc thì một lúc, đợi lát nữa có lẽ cháu rể bảo bối của mình sẽ ra đón mình.
...
Tiêu Thiên chỉ cảm thấy bốn phía một trận rung trời chuyển đất, trong nháy mắt hắn đã tới một trời đất mới tinh, cảnh sắc chung quanh cũng có vẻ có chút xa lạ.
“Thì ra cách vào tổ địa Tuyết gia này đơn giản như vậy?” Tiêu Thiên cảm nhận được cảm giác vừa mới vào, tặc lưỡi cảm thán.
Hắn còn tưởng rằng có phải tiến vào tổ địa Tuyết gia này có biện pháp độc môn gì không.
Nếu sớm biết như thế thì hắn cần gì bị đối phương kèm hai bên tiến vào trong tổ địa Tuyết gia này.
Tiêu Thiên suy nghĩ xong thì bắt đầu nhìn phía xa xung quanh, có chút bất ngờ.
Trong động thiên tổ địa Tuyết gia này, địa giới có vẻ cực kỳ bao la, xa xa nhìn lại quả thật là đồng ruộng lớn.
Nơi xa hơn càng có núi cao nước chảy, thậm chí có thể nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nông thôn mộc mạc, tọa lạc ở bên kia.
Nhà gỗ nông thôn trông có vẻ rất bình thường, không có gì quá mức đặc biệt.
Nhưng thứ trồng trong đất vườn lại khiến Tiêu Thiên mở mang tầm mắt.
Bông lúa thô to giống như một gốc cây màu vàng, hạt lúa phía trên to cỡ đầu một người.
Lại nhìn rau củ quả bên cạnh, trái nào cũng cao hơn con người, trong suốt sáng bóng giống như thủy tinh tạo ra, giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Hơn nữa trong cả động thiên tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, tựa hồ là ruộng thuốc từ rất xa lọt ra.
Tử Ngọc Hân tới tổ địa Tuyết gia này thì buông hắn ra, còn có Tuyết An Tường bên cạnh, thương thế trước đó trên người ông do chém giết với Tuyết Phú Quý tạo thành đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.