Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 540 - Chương 540. Chúng Ta Lại Gặp Mặt Rồi 2

Chương 540. Chúng ta lại gặp mặt rồi 2 Chương 540. Chúng ta lại gặp mặt rồi 2

Chẳng qua là mùi thuốc tràn ra đã có hiệu quả đáng sợ như thế.

Vậy thì phẩm chất của linh dược gieo trồng trong ruộng thuốc cao tới mức nào.

“Ngoại công cũng có một động thiên của lão tổ Tuyết gia, ông có thể béo như vậy, có phải là ăn thứ bên trong thành ra vậy không?” Tiêu Thiên nhìn bốn phía rồi suy nghĩ.

Lúc Tiêu Thiên tò mò đánh giá bốn phía thì Tuyết An Tường và Tử Ngọc Hân bên cạnh đã bình tĩnh lại.

“Đáng chết, sao con heo chết tiệt này có thể đột nhiên mạnh như vậy.” Tuyết An Tường tức giận không thôi, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ.

Dường như Tuyết Phú Quý quật khởi quả thực chính là tội lỗi to lớn không thể tha thứ.

Tử Ngọc Hân bên cạnh cũng đen mặt, có chút không dễ nhìn lắm: “Quả thực có chút vượt qua dự đoán, tên mập chết tiệt này không biết lấy được kỳ ngộ gì mà có khả năng hôm nay.”

“Kế tiếp nên làm gì đây?” Tuyết An Tường thở dài, tay run nhè nhẹ: “Chẳng lẽ thật sự phải vận dụng cái kia, một khi sử dụng sẽ mất đi tư cách.”

“Có thể không dùng thì không dùng, giành lại tư cách gia chủ mà chàng đã lãng phí trên người con heo chết tiệt đó, không đáng chút nào.” Tử Ngọc Hân híp mắt, quay đầu lại nhìn đất vườn rộng lớn này: “Kế hoạch hôm nay chính là nghĩ cách phá quan, lấy được quyền khống chế động thiên này.”

“Đã khống chế được động thiên còn có thể thoát khỏi con heo chết tiệt này.”

Nói đến đây, Tử Ngọc Hân cười nhìn qua Tiêu Thiên: “Huống chi, trong tay chúng ta còn có một người... Người đâu?”

Bản thân Tử Ngọc Hân muốn nói con tin nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy bóng người.

Nhìn kỹ lại phát hiện Tiêu Thiên đã đã tới phía trước cửa đá.

Lúc này cánh cửa đá mông lung trong mây mù, không nhìn thấy không sờ được.

“Ngu ngốc, ngươi cho rằng có thể trở ra?” Tuyết An Tường cũng nhìn thấy tình hình bên này, cười nhạo đùa cợt.

Tổ địa Tuyết gia tiến vào trong đó sẽ mở ra khảo nghiệm.

Trừ khi là thông qua khảo nghiệm lấy được quyền khống chế động thiên hoặc là thất bại bị đuổi ra ngoài, căn bản không thể rút lui giữa đường.

Tổ tiên Đại Đức đế ghét nhất chính là bỏ dở nửa chừng.

Tử Ngọc Hân híp mắt, tiến lên muốn đi bắt Tiêu Thiên, đối phương là con tin, phải nắm giữ trong tay mình.

Lỡ như bọn họ lại lần nữa khảo nghiệm thất bại, bị thổi ra, nếu không bắt được Tiêu Thiên...

XÌ xì!

Hai tay Tiêu Thiên bỗng nhiên đâm tới phía trước, trực tiếp xuyên thấu mây mù trong không gian ẩn nấp sau đó hai tay hắn nhẹ nhàng kéo ra hai bên.

Màn chắn biến dạng không gian lối vào của cánh cửa động thiên bị cưỡng ép xé mở.

Hiện ra bóng dáng Tuyết Phú Quý đang đánh quyền ở đối diện.

“Ngoại công, vào đi.” Tiêu Thiên vẫy tay với bên ngoài.

Tuyết Phú Quý đang luyện quyền nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn qua lập tức nở nụ cười, thu quyền đứng dậy rồi đi vào trong động thiên.

“Ca ca chị dâu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Khi Tuyết Phú Quý cất bước đi vào động thiên.

Tuyết An Tường và Tử Ngọc Hân vẫn khinh thường ông đều sợ tới mức nuốt nước miếng, lui về phía sau vài bước.

Cho dù hiện giờ đối phương biến thành dáng vẻ phúc hậu vốn có, nhưng trong quá trình chém giết ngắn ngủi vừa rồi.

Đối phương đã tạo thành cho bọn họ bóng ma tâm lý cực lớn.

Khí lực vô cùng cường tráng, cảm giác áp bách cực kỳ có lực uy hiếp, giống như mây đen trong lòng bọn họ.

Chưa bao giờ tồn tại đối thủ như vậy, ban đầu khi Tuyết Phú Quý biến lớn, khí tức tràn ngập ra làm bọn họ có chút hít thở không thông.

Nhưng điều càng khiến bọn họ hít thở không thông đó là Tiêu Thiên đứng ở cánh cửa kia, khe nứt không gian mà hắn vươn tay xé mở rồi cưỡng ép ghép lại một chỗ.

Mọi thứ khôi phục như lúc ban đầu, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Cảnh tượng này khiến Tuyết An Tường và Tử Ngọc Hân gần như muốn ngừng thở.

Nhất là tay của Tử Ngọc Hân nhẹ nhàng run lên, rốt cuộc vừa rồi bà kèm một con quái vật như thế nào.

Nếu bà không nhìn lầm thì vừa rồi đối phương cưỡng ép xé mở cánh cửa động thiên do tứ đại đế dưới Nhân Hoàng, tổ tiên Đại Đức đế tạo ra đúng không?

Tay không xé mở không gian còn ghép lại một chỗ, đây rốt cuộc là yêu nghiệt như thế nào!

Trong chớp mắt, Tử Ngọc Hân lạnh cả sống lưng.

Ngươi cho rằng thứ ngươi đang nuôi là một con mèo con.

Thật ra là một con hổ lớn!

“Mau dùng, nhanh chóng dùng đi!” Ngay sau đó Tử Ngọc Hân đã gào lên, trong lời nói tràn ngập vẻ hoảng loạn.

Có một Tuyết Phú Quý đột nhiên bùng nổ đã đủ đáng sợ rồi.

Hiện tại lại nhảy ra một Tiêu Thiên, tâm trạng của bà đã sụp đổ.

Đi ra một chuyến này rõ ràng là một việc tốt mới đúng, làm sao kết quả là con trai thì chết, ngay cả hai người bọn họ cũng phải bỏ mạng ở nơi này chứ.

“Đáng ghét!!” Tuyết An Tường bên kia nghe thấy tiếng la của thê tử cũng gầm nhẹ, trong tay lấy ra một ngọc bài.

Ngọc bài lấy ra cũng không có dao động đặc biệt gì từ phía trên tràn ra, cực kỳ bình thường.

Bình Luận (0)
Comment