Lưu Kình bên cạnh tiến lên, khẽ thở dài, khuyên giải an ủi tân đế bên cạnh: “Bệ hạ, có đôi khi không thể cưỡng cầu.”
Trên mặt Vân Khinh Ngữ lộ ra nụ cười, nhìn về phía Lưu Kình nhẹ nhàng gật đầu: “Điều này đương nhiên ta biết...”
Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn bầu trời trống trải.
Có lẽ cả đời của nàng cũng không cách nào quên đi trải nghiệm này.
...
Tiêu Thiên lao ra khỏi thế giới giới vực này sau đó ngồi trên thuyền hư không đặc chế của Tuyết Phú Quý, hơi cảm nhận một chút rốt cuộc thoải mái lên đường là thể nghiệm như thế nào.
Hắn nhàn nhã thảnh thơi nằm trên thuyền hư không, theo tuyến đường hư không bay đi như tên bắn, vừa ăn đồ vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Tuy hư không hung hiểm nhưng một vài nơi hung hiểm lại có phong cảnh tú lệ khiến người ta nhìn qua đều sẽ hãm sâu trong đó, không thể dời ánh mắt.
Có đôi khi là như thế, đồ vật càng xinh đẹp lại càng nguy hiểm.
Tiêu Thiên nằm trong thuyền hư không tuy rất thoải mái nhưng mà...
“Ngoại công, nếu chúng ta cứ như vậy phải tốn bao lâu mới có thể đến Hoàn Sơn giới?” Hắn nhìn Tuyết Phú Quý bên cạnh, tò mò hỏi.
Tuyết Phú Quý suy nghĩ một chút: “Dựa theo tốc độ trong hư không này của ngoại công thì ít nhất phải hơn hai mươi ngày nữa đó.”
“Lâu như vậy!” Tiêu Thiên vốn thoải mái nằm trên chỗ ngồi liền ngồi bật dậy, nhìn Tuyết Phú Quý bên cạnh.
Tuyết Phú Quý cười khẽ xua tay, giải thích với Tiêu Thiên: “Cái này đã xem như rất nhanh rồi, điều kiện tiên quyết là trên con đường này lúc thông qua một vài giới quan không có tên nào gây chuyện.”
“Hơn nữa, đây còn là bởi vì Hoàn Sơn giới mà chúng ta đi cách bên này là một đường hư không thẳng tắp, không có mấy chỗ cong cong quẹo quẹo gì đó.”
“Cộng thêm khoảng cách cũng không xa lắm, bằng không sợ rằng con đường này còn tốn nhiều thời gian hơn, làm sao có thể thoải mái như vậy chứ.”
Tuyết Phú Quý cười ha ha nhìn Tiêu Thiên, giải thích cho đối phương nguyên do trong đó.
Nhưng nghe thấy lời nói của Tuyết Phú Quý, Tiêu Thiên cũng không kiềm chế được, không nhịn được xua tay: “Không được đâu ngoại công, tốc độ như vậy thật sự là quá chậm.”
“Hay là con dẫn ông bay qua đó, vậy thì nhanh hơn một chút.” Tiêu Thiên nói xong thì kêu Tuyết Phú Quý mở ra cửa khoang thuyền.
Tuyết Phú Quý không cãi lại Tiêu Thiên, chỉ có thể nghe theo lời nói của đối phương, theo hắn rời khỏi trong hư không, đứng trong hư không.
Tuyết Phú Quý đứng trong hư không cũng có chút tò mò trong lòng, ông muốn biết trong hư không này rốt cuộc Tiêu Thiên đi đường như thế nào.
Hắn nhớ rõ lúc trước Chung Dương Minh từng đề cập tới lúc Tiêu Thiên đi đường, hắn sẽ cố gắng hết sức xông vào khu vực cấm địa tử vong, không ảnh hưởng đến người vô tội.
Sau khi Tiêu Thiên nhìn Tuyết Phú Quý bên cạnh, trầm ngâm một lát thì nói: “Ngoại công, ông tiến vào trạng thái chiến đấu thì vận chuyển phương pháp hô hấp, dọc đường ông còn có thể thuận tiện tu luyện một chút.”
Tuyết Phú Quý chớp mắt: “Dọc đường thuận tiện tu luyện?”
“Cho dù trường lực của con bao phủ trên người ngoại công nhưng lúc toàn lực đi đường vẫn không có cách nào bảo vệ chu toàn.”
“Áp lực đi đường sinh ra đương nhiên sẽ tạo thành hiệu quả tôi luyện nhất định đối với ngoại công.”
Nếu Tiêu Thiên đã nói như vậy, Tuyết Phú Quý cũng không chần chờ, nhiệt độ cả người tăng lên cực cao, da thịt ửng đỏ.
Trong nháy mắt, từ một lão già dáng điệu ngây ngốc, bộ mặt hiền lành biến thành một nam nhân tóc bạc cơ bắp cả người cuồn cuộn.
“Đi!” Tiêu Thiên mở miệng, sức mạnh trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, trường lực bao phủ trên người Tuyết Phú Quý.
Thân hình hắn cũng chậm rãi bay lên, thoát khỏi phạm vi tuyến đường hư không, tránh cho lát nữa lúc bản thân bùng nổ tốc độ sẽ lan đến người vô tội.
Theo Tiêu Thiên dần dần bay lên không, dòng chảy hỗn loạn trong không gian bốn phía bắt đầu khởi động cũng càng thêm cuồng bạo.
Chẳng qua những dòng chảy này, lúc tiếp xúc tới phương hướng của Tiêu Thiên cũng nhẹ nhàng tách ra.
Giống như tạm lánh phong mang, không muốn tiếp xúc với Tiêu Thiên.
Sau khi rời xa tuyến đường hư không thì dòng chảy cuồng bạo lại khiến Tuyết Phú Quý run sợ.
Dù rằng sau khi đánh giá, Tuyết Phú Quý cảm thấy bản thân vẫn có thể chống đỡ dòng chảy cuồng bạo này một khoảng thời gian.
Nhưng mà muốn dễ dàng lơ lửng ở đó như không có gì giống như Tiêu Thiên, chỉ sợ vẫn không có cách nào.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn giòn giã bỗng nhiên vang lên bên tai Tuyết Phú Quý.
Khi ông theo âm thanh nhìn lại, phát hiện không gian trong hư không bốn phía đã xuất hiện đường hoa văn nứt nẻ không biết từ khi nào.
Ầm ầm!
Tiếng gầm rú dữ dội, vỡ ra vang vọng bên người bọn họ.
Tuyết Phú Quý còn chưa phản ứng lại đã phát hiện cảnh sắc bốn phía gần như vặn vẹo, chạy về phía trước, trong chớp mắt đã rời xa phạm vi tuyến đường hư không.
Mà nơi bọn họ xông về trước rõ ràng là một lôi đình hư không.