Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 553 - Chương 553. Cho Nên Rốt Cuộc Trọng Điểm Là Ở Đâu

Chương 553. Cho nên rốt cuộc trọng điểm là ở đâu Chương 553. Cho nên rốt cuộc trọng điểm là ở đâu

Tuyết Phú Quý trầm trọng nói: "Tiểu Tiêu, xem ra sự việc nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng."

Tiêu Thiên gật đầu, có biểu cảm nghiêm túc: "Không ngờ ngoại tổ phụ quả nhiên không phải là ruột thịt."

Tuyết Phú Quý: "?"

Tuyết Phú Quý bị lời nói của Tiêu Thiên làm cho choáng váng.

Trọng điểm là cái này hả?

Vừa rồi trong lời nói của tổ tiên quan trọng nhất là liên quan tới lai lịch của Võ Linh quân, còn có chuyện của chiến trường hư không mà.

Rất rõ ràng, vũ trụ hỗn độn Tàng Linh và vũ trụ hỗn độn Tàng Vũ mà bọn họ ở nối tiếp với nhau, kết nối từ chiến trường hư không.

Nhưng nguyên nhân nối tiếp, tồn tại của chiến trường hư không đã tồn tại từ lâu trước khi thời đại Nhân Hoàng sinh ra.

Tổ tiên vậy mà không nói rõ ràng chân tướng này.

Nhưng trong câu nói của tổ tiên Đại Đức đế hiển nhiên là có hàm ý khác, một điều khiến Tuyết Phú Quý để ý nhất.

Cái gì gọi là ma luyện bản thân, cái gì gọi chỉ là một sự bắt đầu.

Chỉ nói cho mình biết, tiến công của Võ Linh quân chỉ là bắt đầu sao?

Nếu đã là dò đường tiên phong thì tình huống này không phải rõ ràng quá sao?

“Cho nên...” Tuyết Phú Quý hít sâu, trầm trọng nhìn Tiêu Thiên.

Tuyết Phú Quý mới vừa nói hai chữ, đã bị Tiêu Thiên chuyển chủ đề: “Cho nên ngoại công à, có phải cha của ông bị cắm sừng không ạ?”

“...” Tuyết Phú Quý nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Thiên, ông rất muốn nghiêm túc hỏi đối phương một câu, con nghiêm túc đó hả?

Trọng điểm là cái này à?

Quan tâm chủ yếu nên là tình huống bên phía vũ trụ hỗn độn Tàng Vũ chứ!

Thằng nhóc này kỳ quái thật, cứ chú ý vấn đề lão già như ta có phải con ruột hay không làm gì.

Tuyết Phú Quý bất đắc dĩ xoa trán, mở miệng nói với Tiêu Thiên: “Tuyết An Tường là con vợ cả cộng thêm tình huống quá khứ được ưu ái, khẳng định không tồn tại vấn đề bị cắm sừng như con nói.”

“Hắn khẳng định là con ruột.”

Vẻ mặt Tiêu Thiên kinh ngạc, nhìn Tuyết Phú Quý: “Nếu nói như vậy, chẳng lẽ là gia gia của ngoại công bị cắm sừng rồi?”

“Thằng nhóc thối còn nói hưu nói vượn cái gì đó, làm sao có thể!” Tuyết Phú Quý thật sự không nhịn được, đi lên xoa đầu Tiêu Thiên: “Nếu gia gia của ta bị cắm sừng, ta là cái quỷ gì!”

“Vấn đề của chuyện này căn bản không phải là vấn đề có bị cắm sừng gì đó hay không!”

Tiêu Thiên được xoa đầu, nhìn Tuyết Phú Quý: “Hiện tại chuyện quan trọng hơn là chúng ta đi Hoàn Sơn giới một chuyến, tìm được lão tổ Tuyết gia kia, nói không chừng sẽ biết mọi chân tướng.”

“Con tìm được vị trí của lão tổ Tuyết gia rồi?” Ánh mắt Tuyết Phú Quý lấp lóe, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên gật đầu: “Lẽ nào ngoại công đã quên lúc trước con bắt được cái gì sao?”

“...” Tuyết Phú Quý phục hồi tinh thần lại, suýt chút nữa quên mất đứa con rể trước mắt mạnh đến vô lý, bắt được cả hóa thân của lão tổ.

“Nói ra, ngoại công nè, con có một suy đoán rất thú vị.” Lúc này Tiêu Thiên bỗng nhiên nhìn Tuyết Phú Quý: “Nếu lão tổ Tuyết gia thật sự không phải là con cháu của Đại Đức đế thì sao?”

Đồng tử của Tuyết Phú Quý co rút lại, lão tổ của Tuyết gia không phải là người của Tuyết gia?

Suy nghĩ này của Tiêu Thiên rất ly kỳ nhưng nói không chừng chính là chân tướng.

Trên núi Vân Vụ, động tĩnh không nhỏ, mọi người trong hoàng thành đã nghe thấy rõ ràng rành mạch.

Vân Khinh Ngữ và Lưu Kình đều yên lặng chờ đợi ở trong hoàng cung cũng không dám tới gần trên núi Vân Vụ.

Vù!

Vân Khinh Ngữ đã thay một bộ hoàng bào, hoàn toàn là cách ăn mặc của nam tử, nàng là huyết mạch cuối cùng của hoàng tộ, đương nhiên là phải gánh vác trọng trách.

Lúc này nàng đang đi qua đi lại trong khuôn viên hoàng cung, lo lắng chờ đợi.

Vù vù!

Bóng dáng của Tiêu Thiên và Tuyết Phú Quý bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.

“Ân công, các người...” Sắc mặt Vân Khinh Ngữ vui vẻ, vừa muốn mở miệng đã nhìn thấy hai bóng dáng bị ném trên mặt đất trước mặt mình.

Sau khi nhìn kỹ thì nàng biến sắc, rõ ràng là vợ chồng trong Thiên Ma.

“Thiên Ma gây rắc rối cho đế quốc Vân Lai các ngươi đã bị xử tử cả nhà, sẽ không có nguy hiểm gì nữa.” Tiêu Thiên chỉ vào hai thi thể trên mặt đất, nói với Vân Khinh Ngữ.

Tuyết Phú Quý bên cạnh cũng khuôn mặt hiền lành: “Kế tiếp, các ngươi cứ sống cho tốt đi, bọn ta đã mang đi động phủ trên núi Vân Vụ, xem như trả thù lao.”

“Ngoài ra, vật này ở đây, đối với đế quốc Vân Lai các ngươi, cũng không phải là chuyện tốt.”

Tiêu Thiên gật đầu, sau đó xoay người muốn dẫn ngoại công rời đi.

“Ân công, người muốn đi sao?” Vân Khinh Ngữ nhìn Tiêu Thiên xoay người, không nhịn được hỏi.

Tiêu Thiên quay đầu lại nhìn mắt đối phương: “Làm hoàng đế tốt!”

Vù!

Nói xong, Tiêu Thiên dẫn theo ngoại công Tuyết Phú Quý phóng lên cao, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Vân Khinh Ngữ.

Vân Khinh Ngữ ở lại, vẻ mặt có chút cô đơn.

Bình Luận (0)
Comment