Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 552 - Chương 552. Quả Nhiên Không Phải Là Ruột Thịt

Chương 552. Quả nhiên không phải là ruột thịt Chương 552. Quả nhiên không phải là ruột thịt

"Cảm ơn tổ tiên tán thưởng." Tuyết Phú Quý rất kích động.

Trên mặt Đại Đức đế lại có chút nghi ngờ: "Nhưng Thiên Tôn bám váy, giải thích thế nào chứ?"

Tiêu Thiên: "..."

Lão đầu này, đánh ông hai lần không oan mà!

Tuyết Phú Quý bên cạnh thì lại vui vẻ nói đôi chút cho Đại Đức đế.

Trưởng bối à, có lúc kỹ năng truyền thống như trêu chọc tiểu bối, bình thường đều là tối đa.

"Hậu duệ Nhân Hoàng, đúng là trùng hợp." Sau khi Đại Đức đế nghe xong thì an ủi Tiêu Thiên: "Đứa trẻ, không sao cả, chuyện như ăn cơm chùa, Nhân Hoàng cũng đã từng làm, hơn nữa không chỉ là một lần."

"Mỗi lần bọn ta chê cười hắn thì người đó đều hùng hồn nói bọn ta không hiểu."

"Nếu sau này có cơ hội gặp mặt, ngươi với hắn nhất định sẽ rất hợp."

"Nhưng thực lực của đứa trẻ ngươi rất đáng gờm, màn chắn trận pháp động thiên bị đánh vỡ, ý chí bên trên truyền tin tức đến khiến ta rất kinh ngạc."

"Lúc này bản tôn khống chế ý chí hóa thân, đi nhìn xem rốt cuộc là hậu sinh trẻ tuổi nào lại giỏi đến vậy."

Đại Đức đế cười tủm tỉm, Tiêu Thiên thì lại ngượng ngùng: "Xin lỗi, lão tiên sinh, trước đó hơi nhạy cảm, chớ trách chớ trách."

"Không sao, là trưởng bối, sao có thể so đo với tiểu bối chứ." Đại Đức đế xua tay, khuyên bảo Tiêu Thiên đừng để trong lòng: "Chỉ là nhìn thấy ngươi, trong lòng ta rất vui mừng."

"Hạ giới có thể có được hậu bối mạnh mẽ như thế, khiến lòng người yên tâm."

Sau khi Đại Đức đế cảm khái thì lần nữa nhìn sang Tuyết Phú Quý.

Nhìn thấy ánh mắt của Đại Đế này, Tiêu Thiên mở miệng, giải thích cho Tuyết Phú Quý trước: "Trước đây trong động thiên, ngoại tổ phụ và huynh đệ của ông ấy tàn sát lẫn nhau, sự việc xảy ra là có nguyên nhân..."

Sau đó, Tiêu Thiên nói kỹ nguyên nhân hậu quả của sự việc, cũng tiện thể giải thích tại sao hắn lại ra tay với hư ảnh của Đại Đức đế.

Hắn hy vọng khi nói rõ ra, là vì không hy vọng Đại Đức đế hiểu lầm gì hậu bối mình đây.

Nếu như bị tổ tiên hiểu lầm, có lẽ ngoại tổ phụ sẽ rất đau buồn.

"Chuyện này, quả thật là ngươi sai rồi, nên đánh." Đại Đức đế nghe xong mới chợt hiểu, chỉ vào linh hồn động thiên quát lớn.

Linh hồn động thiên vội vàng ôm cái đầu to, núp ở phía sau Tiêu Thiên, xấu hổ.

"Nhưng hai người bên trong động thiên, một người trong số đó quả thực là hậu duệ Nhân Hoàng, có huyết mạch Tử gia."

"Nhân Hoàng đời sau rất nhiều, cách nhiều đời như vậy, có chút bại hoại cũng rất bình thường, chết thì chết thôi."

"Chỉ là người còn lại, huynh trưởng trong miệng ngươi, người của Tuyết gia, vốn không phải là đời sau của ta, ta vốn không cảm ứng được huyết mạch trên người hắn."

Đại Đức đế nói xong, nhìn biểu cảm từ từ giật mình của Tuyết Phú Quý: "Có lẽ Tuyết gia Hoàn Sơn giới đã xảy ra vấn đề gì đó, chỉ sợ cần ngươi đi tìm chân tướng thôi."

Tiêu Thiên bên cạnh cũng chấn động, vội vàng chỉ về Tuyết Phú Quý: "Vậy ông ấy thì sao, ngoại tổ phụ của ta thì sao?"

"Hắn đương nhiên là đời sau của ta, ta có thể cảm nhận được cảm ứng huyết mạch trong cơ thể hắn." Đại Đức đế mỉm cười, lúc nói đến chỗ này, bóng dáng cũng là ngày càng hư ảo: "Xem ra không đủ thời gian duy trì rồi."

Âm thanh của Đại Đức đế khiến Tuyết Phú Quý tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

Ông vội vàng ném nghi ngờ về thân thế lui sau đầu.

Tuyết Phú Quý vội vàng mở miệng: "Tổ tiên, Võ Linh quân là sao vậy, chiến trường hư không rốt cuộc là cái gì!"

"Có lẽ các người có thể điều tra chuyện này." Đại Đức đế nhẹ giọng mở miệng: "Võ Linh quân là dò đường tiên phong ẩn giấu hỗn độn vũ trụ, mà chiến trường hư không là nơi kết nối hỗn độn vũ trụ Tàng Linh của đối phương và chúng ta."

"Ở thời đại đó của bọn ta, chiến trường hư không luôn được đóng kín, chưa từng mở ra, ban đầu bọn ta cũng không biết nơi đó có tác dụng gì."

"Bỗng nhiên có một ngày chiến trường hư không mở ra, hỗn độn vũ trụ Tàng Linh tràn mạnh qua đây, xâm lấn hỗn độn vũ trụ Tàng Linh của chúng ta, đánh bọn ta trở tay không kịp."

"Đợi đến khi bọn ta phản ứng lại, thành lập liên minh bách tộc, tiến hành phản công, cuối cùng đánh đối phương trở về, toàn thắng, dẹp loạn chiến sự."

"Sau khi thắng, bọn ta đã đến thượng giới..." Đại Đức đế nói đến đây, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhưng đây chỉ là bắt đầu."

"Hiện giờ có lẽ phía bên Tàng Linh hạ giới có động tĩnh rồi, đúng không?"

Lời nói của Đại Đức đế khiến Tuyết Phú Quý không ngừng gật đầu: "Tổ tiên, ngài biết..."

"Đây cũng là cơ hội ma luyện bản thân, bảo vệ tốt bản thân, nói không chừng chúng ta có cơ hội chạm mặt đấy!" Đại Đức đế cắt ngang Tuyết Phú Quý, mỉm cười rồi tiêu tán.

Chỉ để lại lời nói cho đối phương rất lâu sau vẫn chưa tiêu tan.

"Chiến tranh ở hạ giới chỉ là mới bắt đầu thôi..."

Tuyết Phú Quý kinh ngạc đứng tại chỗ, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Lâu sau, ông nhìn về phía Tiêu Thiên bên cạnh, phát hiện nét mặt đối phương ngưng trọng nhìn mình.

Bình Luận (0)
Comment