“Dù con đã một quyền đánh nổ hư ảnh của ông ta, nhưng suy cho cùng vẫn hơi bất kính một chút.”
Tuyết Phú Quý vỗ vai Tiêu Thiên: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là hư ảnh hiện ra do trận pháp, là hiện thân lực lượng của Đại Đức đế tổ tiên mà thôi.”
“Nếu con đã là cháu rể của ta, xem như chính là hậu bối của Đại Đức đế tổ tiên rồi. Sao tổ tiên có thể so đo chút chuyện này với chúng ta chứ?”
Linh hồn động thiên đi tò tò theo bên cạnh, đang trôi nổi giữa không trung cũng vội vàng đáp: “Đúng đấy ạ! Ta mới là người phạm sai lầm ngay từ đầu, không liên quan gì đến đại nhân cả.”
“Nếu ngài gặp được Đại Đức đế, để ta nhận lỗi trước mới phải ạ.”
Nghe linh hồn động thiên nói vậy, Tiêu Thiên gật nhẹ đầu, xoa cái đầu to mềm của đối phương: “Ừ, trẻ con dễ dạy.”
Tuyết Phú Quý: “...”
Tiểu Tiêu, việc này hơi bị tà môn đó.
Nhìn linh hồn động thiên luôn phách lối trước đây, bây giờ lại bày ra dáng vẻ bé ngoan thế này, thật sự không thể tin nổi, trước sau còn chưa đến thời gian một chung trà.
Ông cháu hai người rời khỏi động thiên bảo địa, bước qua cửa, lần nữa quay về đỉnh núi Vân Vụ.
Linh hồn động thiên cùng theo chân hai người.
Đùng!
Cửa đá của động thiên tổ tiên thình lình vỡ vụn.
Cánh cửa vỡ vụn để lộ khoảng không gian ở giữa, một cây cuốc tỏa ra ánh sáng linh khí bỗng chốc bay ra từ đó.
Ngay khi cây cuốc trôi ra ngoài, một hư ảnh đột ngột hiện lên.
Rõ ràng đó là một lão giả có vẻ ngoài hiền lành, đón lấy cây cuốc đang rơi xuống.
“Lúc chúng ta tiếp nhận phúc địa động thiên sẽ có hư ảnh của Đại Đức đế xuất hiện à?” Tiêu Thiên nhìn lão giả hiện ra trước mặt, thoáng bất ngờ, quay sang nhìn ông ngoại đứng cạnh.
Tuyết Phú Quý lắc đầu nhìn hư ảnh hiện lên trước mặt: “Ông không biết, trước kia ông chưa từng gặp qua tình huống này.”
“Hư ảnh xuất hiện lần này lợi hại hơn trước kia nhiều.” Tiêu Thiên tiến lên phía trước, giơ tay chọt vào mặt Đại Đức đế , quay đầu lại nói với Tuyết Phú Quý: “Ông ngoại, còn có tính đàn hồi nữa này.”
“Tiểu Tiêu, có gì đó không đúng lắm.” Tuyết Phú Quý vẫy tay, muốn ngăn cản động tác của Tiêu Thiên.
Ngay lúc đó, hư ảnh của Đại Đức đế nở nụ cười.
“Người trẻ tuổi, một quyền lúc trước rất anh tuấn.” Đại Đức đế đột nhiên lên tiếng, giọng nói vang lên bên tai Tiêu Thiên.
“Cái đệch!” Tiêu Thiên giật nảy mình, trở tay quăng qua một bạt tai.
Bốp!
Hư ảnh của Đại Đức đế vừa ngưng tụ bị một bàn tay đánh cho tan vỡ, nổ tung.
Tuyết Phú Quý và linh hồn động thiên đang lơ lửng cạnh đó trố mắt líu lưỡi nhìn cảnh này.
Vừa nãy hư ảnh của Đại Đức đế đã nói chuyện!
Tuyết Phú Quý giật mình, đây là chuyện chưa bao giờ gặp, động tiên của năm tổ tiên Tuyết gia trước đó.
Linh hồn động thiên cũng rất khiếp sợ, Đại Đức đế với nó chính là chủ nhân, tồn tại như phụ mẫu.
Kết quả, cứ như vậy...
Tiêu Thiên nhận lấy cái cuốc phóng ra ánh sáng, hắn có thể cảm nhận được dao động không gian truyền ra từ bên trong, đồng thời cũng có trọng lượng.
Xem ra, không gian của động tiên đã dùng tư thế này tồn tại ở bên trong cái cuốc.
Vút!
Linh khí lần nữa khởi động, bên trong cái cuốc trong tay Tiêu Thiên dao động ý chí, cơ thể hư ảnh của Đại Đức đế lần nữa hiện ra.
Chỉ là, khoảnh khắc hư ảnh Đại Đức đế hiện lên, đã vội phất tay: "Người trẻ tuổi, đừng ra tay nữa, lão phu còn bị đánh thêm một lần thì ý chí hóa thân sẽ không còn nữa."
"..." Tiêu Thiên nhìn Đại Đức đế ngưng tụ thành hình ở trước mặt, ho khan mấy tiếng.
Hắn nhìn kỹ về phía trước, phát hiện Đại Đức đế thoạt nhìn thật sự rất giống Tuyết Phú Quý.
Không đúng.
Có phải bản thân hình dung ngược rồi hay không?
Chỉ là dáng vẻ mập mập trắng trắng ở bên ngoài, thân hình của Đại Đức đế trước mặt tương đối gầy gò, nhưng cơ thể lại thẳng tắp, mặt mũi hiền lành.
"Tiểu tử thất lễ rồi." Tiêu Thiên hơi ngượng ngùng, Đại Đức đế cũng không chọc mình, vô duyên vô cớ đánh người ta hai lần thật sự là...
"Không sao, người trẻ tuổi mà." Đại Đức đế cười xua tay, yêu mến nhìn lấy Tiêu Thiên: "Chỉ với ánh sáng công đức trên người ngươi, cho dù lão phu bị ngươi đánh một vạn lần cũng chịu, ha ha ha."
Tiêu Thiên chớp mắt, nghi ngờ nhìn Đại Đức đế: "Ánh sáng công đức?"
Đại Đức đế cười híp mắt, mở miệng: "Cảnh giới chưa đủ, tất nhiên là không nhìn thấy rồi, nhưng bản tôn của ta xuyên thấu ý chí cơ thể này, có thể nhìn thấy ánh sáng công đức ở phía sau ngươi."
"Còn có từng khuôn mặt tươi cười bên trong ánh sáng, trông dáng dấp, có rất nhiều người, mỗi người không giống nhau, đứa trẻ ngươi rất được người khác yêu mến."
"Xem ra ngươi là đứa trẻ hiền lành."
Tuyết Phú Quý bên cạnh vội vàng nói: "Tổ tiên, ngài nói không sai, đứa trẻ này được xưng là Thiên Tôn Chí Thiện bám váy, yêu quý bách tính, đã cứu vô số người."
"Ồ, có thể khiến người khác xưng là Chí Tôn, quả thật rất giỏi." Đại Đức đế nghe xong thì không ngừng gật đầu, lúc nhìn về Tuyết Phú Quý cũng thoả mãn gật đầu: "Đứa trẻ, ngươi cũng rất tốt."