Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 550 - Chương 550. Có Phải Là Hơi Bất Kính Không?

Chương 550. Có phải là hơi bất kính không? Chương 550. Có phải là hơi bất kính không?

Hóa ra, cái gọi là lải nhải này lại có cảm giác như vậy.

Cũng không tệ.

“Ông ngoại, nội dung trong sách này không có tác dụng gì với con, không bằng giao cho Tử Nhược Yên đi ạ.” Tiêu Thiên chỉ vào quyển sách và nói ra suy nghĩ của mình.

“Rất nhiều nội dung trong đây, nếu sử dụng tốt có thể xem như vũ khí có lợi nước lợi dân.”

“Còn chuyện dùng thế nào thì con không nắm rõ, nhưng nàng là Nữ Đế Đại Viêm, nhất đại minh quân, chắc chắn có thể lý giải thỏa đáng.”

“Hơn nữa, nàng là vị hoàng đế tốt, đương nhiên nàng sẽ cực kỳ yêu thích loại lễ vật này.”

Tiêu Thiên vừa nói vừa dẫn Tuyết Phú Quý ra khỏi nhà gỗ.

Lúc bước ra ngoài, Tuyết Phú Quý nghĩ đến câu nói của Tiêu Thiên, cảm thấy rất có lý: “Đúng thế, sách ở chỗ ông ngoại cũng nên tặng cho cháu gái bảo bối của ông.”

“Ông ngoại có kinh nghiệm trên rất nhiều phương diện, đến lúc đó hỗ trợ nhiều hơn là chuyện tốt nhất.” Tiêu Thiên ở bên cạnh nói: “Tập võ cũng phải tu thân dưỡng tính, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Đối với ông ngoại, làm lại việc cũ cũng xem như phương thức bồi dưỡng tâm trạng.”

“Ha ha ha, Tiểu Tiêu nói có lý lắm!” Tuyết Phú Quý cười đáp lời, nhìn đồng ruộng rộng lớn xung quanh: “Nhưng mấy thứ này...”

Những linh thực và linh dược trồng trong động này có hiệu quả rất đáng gờm, đều là thứ tốt không đó!

Ăn suốt bao năm nên Tuyết Phú Quý hiểu rất rõ.

“Linh khí trong phúc địa động thiên khá tinh khiết, dung nhập thẳng vào Đế vực rất tốt, vừa hay đặt phía sau cung Thân Vương của con đi.” Tiêu Thiên nhìn quanh bốn phía và đưa ra quyết định.

“Con muốn ăn hay hái gì cũng được. Có mấy thứ này, tài nấu nướng của Chung Dương Minh có thể phát huy đến mức tối đa rồi.”

“Thật ra, đã từng có một khoảng thời gian, cấp độ của nguyên liệu không theo kịp trình nấu nướng của Chung Dương Minh nữa.”

Khi Tiêu Thiên nhắc đến chuyện này thì vô cùng cảm khái. Từ khi đi theo mình tập võ, trình độ nấu nướng của Chung Dương Minh nước dâng thuyền lên.

Đáng tiếc, nguyên liệu nấu ăn không theo kịp.

Phúc địa động thiên của Đại Đức đế hoàn hảo giải quyết vấn đề này giúp hắn.

Dùng những linh dược và nguyên liệu quý giá trong phúc địa động thiên này để nấu ăn ư?

Linh hồn động thiên quỳ bên cạnh nghe vậy chỉ cảm thấy phung phí của trời.

Nhưng người nói lại là Tiêu Thiên nên nó không dám hé miệng cũng chẳng dám phản kháng.

Chỉ có thể ở bên cạnh nở nụ cười và vỗ tay khen hay, nói bằng giọng sữa non nớt ngọt ngào: “Ngài đúng là có ánh mắt tinh tường. Linh thực và linh dược trong này đều do ta dốc lòng chăm sóc biết bao năm qua, phẩm chất rất tốt, đương nhiên khi nấu thành thức ăn sẽ có mỹ vị tuyệt đỉnh.”

“Giác ngộ khá đấy!” Tiêu Thiên nghe linh hồn động thiên nói vậy lập tức bật thẳng ngón tay cái với đối phương.

Tuyết Phú Quý bên cạnh nhìn biểu hiện quỷ dị của linh hồn động thiên, lông mày khẽ giật.

Trước đây, năm linh hồn động thiên ông gặp qua đều xử sự theo quy tắc và trung thực, thành thật.

Thậm chí có thể nói là tương đối ngây ngô.

Sao linh hồn trong động thiên này lại linh hoạt sống động quá vậy?

“Linh hồn động thiên này rất khác biệt.” Tuyết Phú Quý đột nhiên nói.

Tiêu Thiên gật đầu: “Đế quốc Vân Lai cung phụng phúc địa động thiên này, xen phúc địa như tín ngưỡng, nhưng họ lại không biết động thiên là do Đại Đức đế tạo ra, cung cấp cho chính bản thân động phủ.”

Lúc này, Tiêu Thiên bỗng lên tiếng, dùng một tay nhấc linh hồn động thiên này lên, lắc lắc trước mặt Tuyết Phú Quý.

“Nhãi con này dính khói lửa nên sinh ra linh trí, đương nhiên sẽ tỏ ra linh hoạt sống động ạ.” Tiêu Thiên nói rồi dẫn Tuyết Phú Quý đi sang bên cạnh, chỉ vào một đồng ruộng: “Ông xem, nó còn biết ăn trộm đấy!”

Tuyết Phú Quý xem xét kỹ lưỡng, quả nhiên phát hiện một mảnh ruộng thuốc có vài chỗ trống không.

Ông hiểu rồi, thì ra trước đó linh hồn động thiên làm khó dễ, muốn đuổi bọn họ đi có tâm tư thế này.

E rằng nó muốn độc chiếm động thiên, xem nơi này thành hậu hoa viên của mình để từ từ thưởng thức đây mà!

Chẳng qua, linh hồn động thiên này nhận cung phụng và có linh trí nhưng cũng phải làm việc.

Mỗi lần hoàng đế của đế quốc Vân Lai đến cung phụng, linh hồn động thiên đều sẽ để lộ linh khí, giúp đế quốc này mưa thuận gió hòa.

Tính nết nó không tính là xấu. Theo lời Tiêu Thiên, nó chính là một nhóc báo con.

“Ông ngoại, chúng ta đi được rồi.” Tiêu Thiên vừa nói vừa tiện tay hái một quả xanh từ trên linh mộc bên cạnh xuống.

Cắn một miếng quả xanh, lập tức có nước chảy ra, hương vị ngọt ngào sảng khoái, lực lượng ẩn chứa bên trong lưu chuyển khắp toàn thân trong phút chốc, khiến thân thể từ trên xuống dưới đều ấm áp.

Đương nhiên, hiệu quả đối với Tiêu Thiên chỉ có thế, nhưng đối với người thường, có lẽ sẽ giúp thể chất biến hóa long trời lở đất.

“Đại Đức đế này thật sự có năng khiếu trong việc trồng trọt nhỉ!” Tiêu Thiên tặc lưỡi, nói với Tuyết Phú Quý bên cạnh: “Nếu sau này có cơ hội gặp mặt vị Đại Đức đế này, con ngược lại muốn nói lời xin lỗi với lão gia tử ạ.”

Bình Luận (0)
Comment