Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 556 - Chương 556. Ai Mà Không Muốn Có Một Loại Quang Vũ Riêng Chứ?

Chương 556. Ai mà không muốn có một loại quang vũ riêng chứ? Chương 556. Ai mà không muốn có một loại quang vũ riêng chứ?

Trừ khử!

Trong mắt Tiêu Thiên giống như có tinh không sinh ra, mất đi, sức lực cả người hợp thành một thể.

Lấy tay làm đao, bổ về phía trước va chạm với lôi quang kia.

“Một phần mười!”

Chưởng va chạm với đao khiến không gian bốn phía cứ như đọng lại.

Gợn sóng vô hình trong nháy mắt càn quét qua bốn phương tám hướng.

Lấy nơi này làm trung tâm, màn chắn thế giới của thế giới giới vực tương đối gần, giống như gợn sóng nhộn nhạo, điên cuồng đung đưa.

Còn về những mảnh vỡ thế giới thì trực tiếp tan vỡ dưới sự trùng kích, phai mờ ở bên trong hư không.

Trái lại lực trùng kích như dao động không gian không tạo thành tổn thương gì đến những linh khí phi hành hư không trên đường thuyền hư không cùng với những sinh linh.

Cứ như sức mạnh trùng kích trực tiếp xem nhẹ cấp bậc nhỏ yếu bọn họ vậy.

Trên lưỡi đao sấm sét bổ tới, lôi đình hư không trong nháy mắt tan vỡ tiêu tán, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.

Sấm sét biến mất, lộ ta thân đao toàn thân xám trắng bình thường không có gì lạ, giống như không có gì đặc biệt cả.

Bóng dáng cầm đao cũng tán loạn theo, như chưa từng xuất hiện.

Tất cả chỉ là thoáng qua.

Cứ như chủ nhân sống lại trên đảo đá này từ thời đại rất lâu, qua sông mà đến, giao thủ một chiêu với Tiêu Thiên.

Nỗi sợ sệt cái chết khiến Tuyết Phú Quý ở phía sau lạnh run.

Nếu không phải Tiêu Thiên chặn ở phía trước thì ông đã hoài nghi bản thân chết trăm nghìn vạn lần rồi.

Đó rốt cuộc là thứ gì?

Tại sao lôi hải không gian khổng lồ lại thu nạp hóa thành thanh trường đao, chém đến.

Vô số sấm sét bên trong lôi hải không gian, chỉ mấy tia sấm sét bổ ngang đến đã có thể đánh chết Yêu Hoàng bát hoang.

Vừa nãy Tiêu Thiên đã đối kháng với một đao do lôi hải ngưng tụ.

"Đứa trẻ, con có sao không." Tuyết Phú Quý lấy lại sức lực, nhìn Tiêu Thiên đứng im lặng một lúc lâu ở phía trước, sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng vọt tới.

Quá khứ, ông đã gặp rất nhiều cảnh tượng này.

Giống như trước đây ông tiếp viện cho thập đệ của mình, nhìn ông ấy đứng im lặng rất lâu ở đó, không động đậy.

Cho đến lúc tiến lên trước mới phát hiện, so với việc phía sau lưng hoàn hảo không tổn hao gì thì phía trước đã là máu thịt dữ tợn, không còn khí tức.

"Ngoại tổ phụ..." Tiêu Thiên nhìn thấy dáng vẻ cuống quít của Tuyết Phú Quý, trong lòng cũng ấm áp, mở miệng nói rõ tình hình để đối phương yên tâm: "Con không sao, chỉ là bị thương nhẹ."

"Bị thương ở đâu?" Tuyết Phú Quý rất gấp, vội vàng hỏi, quan sát Tiêu Thiên trên dưới.

Nhưng ông nhìn thế nào cũng không thấy Tiêu Thiên bị thương ở chỗ nào cả.

"Ở đây!" Tiêu Thiên chợt giơ tay lên, ý bảo Tuyết Phú Quý trước mặt nhìn.

Là bàn tay phải vừa rồi hắn dùng làm đao, va chạm với đao nhận sấm sét.

Tuyết Phú Quý nhìn kỹ lại, phát hiện ngón tay trên bàn tay Tiêu Thiên hơi lệch, vậy mà bị chém tạo thành vết thương.

Nếu không phải bản thân lo lắng cho Tiêu Thiên, vội vàng xông lại xem, chỉ sợ sẽ không nhìn thấy được vết thương này.

Bởi vì nó cũng sắp khép lại rồi.

Tuyết Phú Quý: "..."

Tuyết Phú Quý trừng mắt nhìn vết thương đang khép lại trên tay Tiêu Thiên, chìm vào trong im lặng

Có phải chiến lực của cháu rể còn thái quá hơn tưởng tượng của mình hay không.

Một đao cuồng bạo khủng bố như vậy mà chỉ tạo thành vết thương nhỏ trên lòng bàn tay hắn.

Nếu không phải mình qua đây phát hiện sớm, chỉ sợ sẽ không nhìn thấy được.

"Nhưng thanh đao này..." Tiêu Thiên duỗi tay ra, nắm lấy trường đao màu xám trắng lơ lửng giữa không trung bên cạnh vào trong tay mình.

Thân đao rất dài, độ lệch rộng, tương tự như mã tấu, mạch đao kiếp trước của Tiêu Thiên, thoạt nhìn cực kỳ bá đạo.

Đặc biệt là lúc Tiêu Thiên nhẹ nhàng phất thân đao, trường đao màu xám trắng bình thường không có gì lạ sẽ phóng ra ánh sáng sấm sét, bật ra uy năng ẩn chứa ở bên trong, hết sức kinh khủng.

Tiêu Thiên để ngang thành trường đao cực lớn trước mặt, huyết khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, sức mạnh thân thể bá đạo thuần túy trực tiếp ảnh hưởng đến trường đao trong tay.

Sấm sét màu trắng lượn lờ ở mặt trên rồi chợt hóa thành đầm màu đỏ tươi, lóa mắt, liếc mắt nhìn sang, cũng không cách nào quên.

"Quang vũ?" Hai mắt Tiêu Thiên sáng ngời, phất đao ở trong tay lên: "Tuy yếu hơn Hắc Bạch Vô Thường của ta nhiều, nhưng..."

Đẹp!

Tuy Hắc Bạch Vô Thường đến từ Trái đất giống mình, mạnh đến đáng sợ, nhưng đâu thể huyền ảo tàn khốc như thanh đao trong tay.

"Quang vũ là có ý gì?" Tuyết Phú Quý bên cạnh nghe thấy Tiêu Thiên nói thì hơi tò mò.

Đồng thời, ánh mắt cũng dừng lại trên trường đao lóe ra sấm sét màu máu trong tay Tiêu Thiên.

Cho dù chiến lực hiện tại của ông tăng lên phạm vi lớn, nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được uy năng khủng bố kinh thiên động địa trên thanh đao này.

Thanh đao đáng sợ như vậy còn không bằng Hắc Bạch Vô Thường trong miệng của Tiêu Thiên?

Bình Luận (0)
Comment