Đó lại là cái gì?
"Quang vũ là cách xưng một loại vũ khí sẽ phát sáng." Tiêu Thiên nói xong, chợt trở tay vung đao lên.
Xẹt!
Sấm sét màu máu trong nháy mắt vắt ngang hư không, hóa thành màn chắn sấm sét động trời, cuồn cuộn cuốn về phía trước.
Nhưng trong nháy mắt, phía trước đã hóa thành địa ngục sấm sét màu máu.
Sấm sét màu máu bị huyết khí trong cơ thể cường hãn của Tiêu Thiên ảnh hưởng, bộc phát năng lực hủy diệt còn kinh khủng hơn cả trong tưởng tượng.
Thậm chí Tuyết Phú Quý có thể thấy bên trong không gian hắc ám không ngừng bị bổ nứt ra, không gian hiện ra đường vân bị nghiền nát.
Đó chính là sức mạnh mà hư không cần bộc phát để nghiền nát không gian, vượt xa với tưởng tượng.
"Ngầu lắm!" Tiêu Thiên nở nụ cười, không ngờ trên đường đi lại có thể vớt được vũ khí ngầu lòi đến vậy.
Hiệu quả huyền ảo tàn khốc!
Nam nhân nào lại từ chối vũ khí mang theo hiệu quả đặc biệt chứ?
"Yếu chút cũng không sao, ngầu là xong việc thôi!"
Lời nói của Tiêu Thiên khiến hàng lông mày của Tuyết Phú Quý bên cạnh nhẹ nhàng run lên.
Đây là tiếng người à, yếu chút?
Đó mà gọi là yếu chút à!
Phóng mắt khắp chư thiên vạn giới, thanh đao này có thể xem là lợi khí thần binh đó, yếu chút cái gì chứ.
Hơn nữa sự chú ý của cháu rể này rất kỳ lạ.
Tại sao sự chú ý lại đặt vào việc thanh đao này có ngầu lòi hay không?
"Cho nên có cần đặt tên cho thanh đao này hay không?" Tuyết Phú Quý nhìn thanh đao dần lắng đọng lôi quang trong tay Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên so sánh trường đao trong tay, suy nghĩ: "Cứ gọi là Kẻ Dẫn Đường đi."
"Kẻ Dẫn Đường?" Tuyết Phú Quý cảm thấy cái tên này rất lạ: "Nên giải thích cái tên này như thế nào?"
"Đến Tuyết gia, con sẽ dùng một đao chém lão cẩu âm hiểm Tuyết Nghĩa Thiên lão tổ Tuyết gia đó, tiễn ông ta xuống Hoàng Tuyền." Tiêu Thiên kéo đao hoa, rồi thu nó vào trong không gian hệ thống.
"Vừa hay thanh đao này sẽ là kẻ dẫn đường cho ông ta đến Hoàng Tuyền."
Tuyết Phú Quý nhíu mày, đúng là cái tên khiến người ta không cách nào hình dung được.
"Nhưng người vừa nãy chợt xuất hiện rốt cuộc là sao, ý chí một người để lại cứ như là bước ra từ trong quá khứ, quá quỷ dị." Tuyết Phú Quý nghiêng đầu sang chỗ khác, phía bên đảo đá đã bắt đầu sụp đổ, hóa thành tro bụi.
Quá quỷ dị.
Vậy là từng có người sống bên trong lôi hải hư không.
Mà toàn bộ lôi hải hư không hóa thành một thanh đao vượt qua dòng sông thời gian chém tới, thay phiên trừ khử hết hư không bốn phía.
Rốt cuộc là tồn tại cấp bậc gì lại có thực lực mãnh liệt như vậy.
Trong ấn tượng của ông, chưa thấy có ghi chép về người như vậy.
Nói không chừng, chư thiên vạn giới còn có rất nhiều bí mật được giấu trong những vùng cấm tử vong, ắt chết trong hiểm địa.
Đương nhiên...
Tuyết Phú Quý liếc nhìn Tiêu Thiên ở bên cạnh, nuốt nước bọt.
Thanh đao đó chỉ làm rách da của cháu rể.
Rốt cuộc tiểu tử này mạnh bao nhiêu chứ?
Lúc này Tuyết Phú Quý đang tiến vào trạng thái thả lỏng tuyệt đối, yên lặng để mặc trường lực bao phủ lấy mình và dẫn ông bay thẳng về trước.
Khung cảnh xung quanh dần trở nên mờ nhòe, ông cảm giác bây giờ mình đã được xem như rất mạnh rồi.
Vậy mà ông cố gắng cách mấy cũng không nhìn rõ cảnh vật đang lùi dần về sau.
Chẳng trách Tiêu Thiên chê thuyền Hư Không của mình quá chậm, tốc độ kinh khủng đến mức này rồi mà Tiêu Thiên còn tăng tốc liên tục cơ mà.
Đến tận khi Tuyết Phú Quý cảm nhận được áp lực cực nhỏ, khiến ông phải vận pháp lực cường hóa thể phách thì Tiêu Thiên mới ngừng tăng tốc.
Nhưng sau khi thuốc trong cơ thể ông phát huy tác dụng, thể phách đạt được cường hóa.
Tiêu Thiên lại tăng tốc.
Hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Giờ Tuyết Phú Quý mới hiểu Tiêu Thiên nói vừa đi đường vừa tiện thể tu hành là thế nào.
Ông cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết.
Hóa ra đây là cảm giác tiến bộ, cuối cùng ông cũng cảm nhận được tu hành tăng tiến là thế nào.
Trước kia, Tuyết Phú Quý chỉ biết mỗi ăn, ngoài ra chính là ăn.
Còn một điều nữa.
Cuối cùng Tuyết Phú Quý cũng hiểu tại sao trước khi lên đường, Chung Dương Minh phải nhắc nhở Tiêu Thiên né tránh thế giới giới vực, cố gắng bay thẳng tới cấm địa tử vong là được rồi.
Ông lắng nghe tiếng va chạm ầm vang và những mảnh vỡ xung quanh đang rơi lả tả.
Chỉ riêng tốc độ Tiêu Thiên bộc phát ra đã phá hoại khắp nơi rồi, đúng là cấm địa tử vong biết đi.
Tuyết Phú Quý vô cùng nghi ngờ, nếu Tiêu Thiên không tránh né, có khi hắn đủ khả năng đụng nát một thế giới giới vực mất.
Nhìn cảnh vật xung quanh dần lùi lại, Tuyết Phú Quý bỗng sinh ra cảm giác gần quê nhà mà lo sợ.
Thật ra lúc rời đi, ông vẫn lo lắng cho thương hội của mình.
Điều duy nhất có thể làm là cầu nguyện cho họ có cơm ăn, áo mặc sau khi mình đi.
Nhưng lần này trở về đã khác, chẳng những ông có thực lực mạnh mẽ.
Mà còn có chỗ dựa vững chắc.
Đó là tôn nữ tế của ông!