Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 558 - Chương 558. Gia Chủ Tuyết Gia

Chương 558. Gia chủ Tuyết gia Chương 558. Gia chủ Tuyết gia

Nhìn Tiêu Thiên đang tha ông gấp rút lên đường, cộng với những gì đã trải qua ở biển sấm hư không khiến ông phải nhìn tôn nữ tế bằng ánh mắt khác.

Lúc này, trong lòng Tuyết Phú Quý cực kỳ huênh hoang, càn quấy.

Từ hôm nay trở đi, ông muốn giành lại tất cả mọi thứ.

Tuyết Phú Quý này sẽ trở thành lão tổ Tuyết gia!

“Không biết hiện giờ Tuyết gia thế nào rồi?” Tuyết Phú Quý thầm nghĩ, bỗng nhiên hồi hộp khó tả.

Hoàn Sơn giới.

Hoàn Sơn giới cực kỳ rộng lớn. Từ xa nhìn lại, từng thế giới giới vực và đường thuyền hư không kết nối lẫn nhau, trông giống hệt một ngọn núi cao sừng sững.

Xung quanh Hoàn Sơn giới có những mảnh vỡ thế giới và các thế giới giới vực khá nhỏ vờn quanh.

Thế nên nó mới được gọi là Hoàn Sơn giới.

Tuyết gia cai trị một trong số các thế giới giới vực thượng vị.

Vì thế giới giới vực rất lớn nên linh khí ở đó vô cùng đậm đặc, khắp trời đất là một màn sương mù lượn lờ.

Trong màn sương mù có chứa linh khí rất nồng đậm, chỉ cần hít sâu một hơi cũng đủ làm bản thân sảng khoái và thư giãn.

Thật ra hơi nước này chính là linh khí thiên địa nồng đậm cô đặc, từ đó hình thành sương mù xinh đẹp.

Trong thế giới giới vực thượng vị mà Tuyết gia kiểm soát không chỉ có mỗi người Tuyết gia, mà còn có rất nhiều chư hầu phụ thuộc.

Nếu đặt những thế lực này bên ngoài, ở bất cứ thế giới giới vực trung vị nào, bọn họ cũng có thể xưng bá một phương.

Chẳng những vậy, bọn họ còn đủ khả năng làm chủ một trong những thế giới giới vực hạ vị.

Nhưng tại thế giới giới vực của Tuyết gia, họ chỉ là đầy tớ, phục vụ cho Tuyết gia.

Ở giữa thế giới giới vực có một tòa núi cao.

Dãy núi khổng lồ bị tuyết bao phủ trắng xóa, ngoài ra linh khí bên trong đất trời còn ngưng tụ thành một dòng nước, hóa thành dòng sông linh dịch lượn vòng trên đỉnh núi tuyết.

Giữa cảnh đẹp băng tuyết rợp trời, một tòa thành nguy nga, tráng lệ nằm sừng sững trên đỉnh núi.

Thành trì khổng lồ và đỉnh núi tuyết như hòa làm một.

Bên ngoài thành trì được bao phủ một lớp ánh bạc, như một thế giới băng tuyết đầy mộng ảo.

Thế nhưng bên trong thành trì cảnh xuân dạt dào, chim hót hoa nở như đất nước của mùa xuân, hoàn toàn khác xa so với cảnh vật bên ngoài.

Đây là đại bản doanh thật sự của dòng chính Tuyết gia ở Hoàn Sơn giới.

Trong thành có một sân nhỏ, trong sân có một hồ nước, bên trên hồ nước có một chiếc thuyền.

Sương mù lượn lờ trên mặt hồ, chỉ cần cẩn thận cảm nhận thay đổi, sẽ nhận ra hồ nước này do linh khí ngưng tụ mà thành.

Nếu người thường ngâm trong hồ một đêm, sợ rằng không có tu vi cũng biến thành người tu hành tam giai.

Một ông lão đang ngồi trên thuyền, hờ hững câu cá.

Bên dưới mặt hồ thấp thoáng những chú cá bơi lội, toàn thân cá đều tỏa ra ánh vàng rực rỡ, vảy cá sáng long lanh trông đẹp vô cùng.

Thi thoảng sẽ có chú cá với vảy vàng óng ánh nhảy ra khỏi mặt nước, tung tăng giữa không trung.

“Gia chủ!” Một người vội vã đến bên hồ, chắp tay báo cáo tình hình với ông lão.

Ông lão trên thuyền không phải ai khác mà là phụ thân của Tuyết Phú Quý.

Gia chủ đương nhiệm của Tuyết gia, Tuyết Khước Triều.

“Chuyện gì?” Tuyết Khước Triều mặt mày vô cảm, chỉ hờ hững hỏi: “Nếu không có chuyện gấp mà dám quấy rầy lão phu thì phải đến hình đường lãnh phạt, bị đuổi khỏi Tuyết gia.”

Đệ tử đến báo cáo không hề dao động trước những lời của Tuyết Khước Triều: “Gia chủ, mệnh đăng của đại công tử tắt rồi.”

“Ngoài ra, mệnh đăng của thiếu gia Nhuận Ngọc và thiếu gia Lễ Quan cũng đã tắt.”

“Tử gia cũng tới Hoàn Sơn giới báo tin, tình huống bên kia là mệnh đăng của Ngọc Hân phu nhân đã tắt nên tới báo cáo.”

Tuyết Khước Triều nghe đối phương nói vậy, ánh mắt hơi gợn sóng.

Cần câu trong tay bất ngờ vỡ vụn thành bột mịn.

Nước quanh thân ông bỗng dâng lên, những con cá đang bơi lội trong không trung rơi lộp bộp xuống hồ nước chứa đầy linh khí.

“Chết rồi?” Tuyết Khước Triều đứng dậy, quay người rời khỏi con thuyền.

Ông bước trên mặt hồ, đi lên bờ hồ trong sân.

Cùng lúc đó, đệ tử Tuyết gia đến báo cáo vội vàng nằm rạp xuống đất.

Tuyết Khước Triều giẫm lên người đối phương, lau sạch vết nước ở lòng bàn chân, nhoáng cái bùng nổ tốc độ, lập tức đến bên trong điện đường Tuyết gia.

Bên trong có rất nhiều mệnh đăng, mệnh đăng tượng trưng cho trưởng tử Tuyết An Tường của ông đã tắt ngúm.

Hai mệnh đăng trong số những mệnh đăng tượng trưng cho con cái của Tuyết An Tường cũng đã tắt.

Người báo cáo không nói dối.

“Tại sao lại thế? Chẳng lẽ họ đã chết trong lúc tìm kiếm Tuyết Phú Quý?” Tuyết Khước Triều nheo mắt, không dám tin.

Tuyết Khước Triều âm thầm buồn lo, nhiệm vụ của nhi tử là đi tìm tên khốn Tuyết Phú Quý.

Theo tình báo mà họ nhận được, muốn bắt Tuyết Phú Quý về đây không phải chuyện khó.

Lúc đám người Tử Đế Tôn bị bắt, họ không biết rốt cuộc Tuyết gia lại ngầm chuẩn bị thêm những gì.

Bình Luận (0)
Comment