Khi lão tổ ra tay bắt phu thê Tử Đế Tôn về Tuyết gia, họ cũng đã bắt đầu căn cứ mấy lời làm manh mối, điều tra tình huống khi đó.
Trong quá trình giam cầm và giám thị bọn họ, phía Tuyết gia cũng phân tích ra rất nhiều thứ.
Theo kết quả phân tích, dù gia đình kia có chạy trốn, bọn họ vẫn có thể suy tính ra rất nhiều phương hướng.
Vì vậy sau khi đi từ bí cảnh trở về, Tuyết Khước Triều đã sai nhi tử của mình lần theo phương hướng suy đoán và kế hoạch đã chuẩn bị từ trước tìm kiếm đám người Tuyết Phú Quý, mang về đây.
Huyết mạch đang chảy trên người Tử Đế Tôn cũng như huyết mạch trên người nữ nhi ông ta đều thuộc về họ.
Tuy các thế lực khác ở Hoàn Sơn giới cũng biết nhưng không chuẩn bị đầy đủ như Tuyết gia.
Thế nên người chiến thắng cuối cùng là Tuyết gia bọn họ.
Bởi vì có một câu nói rất hay: Chậm một bước, bước nào cũng chậm.
Nhưng...
Chết rồi ư?
"Không đúng, tuy Tuyết An Tường không phải anh tài tuyệt thế nhưng muốn giết nó cũng không phải chuyện dễ." Tuyết Khước Triều sầm mặt, lời nói hơi hoang mang.
Theo ông được biết, Tuyết An Tường còn có con bài chưa lật do lão tổ ban cho.
Tuy con bài chưa lật này liên quan đến việc cạnh tranh giành vị trí kế thừa gia chủ, nhưng một khi liên quan đến tính mạng, dù Tuyết An Tường không sử dụng, ngọc bội do lão tổ ban cho cũng sẽ tự động vỡ nát mới đúng.
Vậy mà Tuyết An Tường có át chủ bài của lão tổ đã chết!
"Không đúng, e rằng đã xảy ra vấn đề lớn." Tuyết Khước Triều tỏ vẻ lo lắng, vội vàng ra khỏi điện đường.
Vèo!
Ra khỏi điện đường, Tuyết Khước Triều bỗng nhảy vọt lên không trung, bay thẳng ra ngoài.
Tiếng nước dâng trào quanh người ông, ngay sau đó ông tăng tốc thông qua lối ra vào giới quan bí mật, rời khỏi đại bản doanh của Tuyết gia.
Ra khỏi đại bản doanh của Tuyết gia, Tuyết Khước Triều cũng không sử dụng linh khí phi hành hư không.
Ông tự mình bay trong hư không, tiến thẳng đến một chỗ tối tăm, sâu hun hút.
Tuyết Khước Triều cường ngạnh chống đỡ hư không loạn lưu bay hồi lâu mới dừng, đầu tiên là quan sát xung quanh, trông thấy không ai theo sau mình mới yên tâm.
Tuyết Khước Triều lấy ngọc bài ra, bên trên tỏa ra dao động chập chờn, nếu không ở gần quan sát thì sẽ không phát hiện ra.
Hư không hắc ám phía trước như một cái màn đen bị giật ra, một cánh cửa bỗng xuất hiện trước mặt.
Tuyết Khước Triều mở cửa rồi bước vào trong, nơi này rõ ràng bị thay đổi đất trời, lơ lửng từng mảnh vỡ của một thế giới.
So với một ít mảnh vỡ thế giới, rõ ràng những mảnh trước mặt Tuyết Khước Triều lớn hơn rất nhiều.
Thế nhưng Tuyết Khước Triều không tiến vào những mảnh vỡ thế giới này mà đi theo chỉ dẫn của ngọc bài, lượn lờ rất lâu trong hư không được bao phủ bởi huyễn trận.
Ông cứ bay theo chỉ dẫn đặc biệt, sau khi bay rất lâu mới vòng ra phía sau mảnh vỡ thế giới trước mặt.
Sau mảnh vỡ thế giới khổng lồ ấy còn có một mảnh vỡ thế giới khác nhỏ hơn.
Tuyết Khước Triều cầm ngọc bài đứng đợi giây lát, một bóng người chợt đi dần đến trước mặt ông.
Khi người ấy tới gần, Tuyết Khước Triều mới thấy rõ hình dáng của đối phương.
"Có việc gì không?" Người đến nhìn Tuyết Khước Triều, sau đó nhíu mày và hỏi.
Tuyết Khước Triều nghiêm mặt: "Ta có chuyện quan trọng cần gặp lão tổ."
"Theo ta!" Người vừa đến nhíu mày, quan sát Tuyết Khước Triều một lát mới đi trước dẫn đường.
Tuyết Khước Triều là gia chủ Tuyết gia nhưng không dám tỏ thái độ gì trước giọng điệu thô lỗ của đối phương, chỉ đành ngoan ngoãn bước theo sau.
Nếu đám người Tiêu Thiên ở đây sẽ rất kinh ngạc.
Bởi vì người dẫn đường cho Tuyết Khước Triều là người của tộc Huyết Dũng.
Theo bước chân dẫn đường của tộc Huyết Dũng bước vào mảnh vỡ thế giới, khung cảnh xung quanh dần thay đổi.
Lúc này Tuyết Khước Triều như đã bước đến một vùng trời mới.
Ở trung tâm các mảnh vỡ thế giới có trận pháp khổng lồ đang vận hành, một nam tử bị dây xích màu máu trói chặt.
Nam tử bị xiềng xích trận pháp trói chặt tại chính giữa, mà bên cạnh hắn còn có vài bóng người cũng đang bị trói.
Không giống với nam tử bị trói trong không trung, dây xích trói những nam nhân và nữ nhân khác trên mặt đất nhỏ hơn nhiều.
Hơn nữa xiềng xích màu máu trên người họ đang tỏa ra huyết quang, kết nối với nam tử nọ.
Trận pháp bao phủ lên người họ liên tục bóc tách thứ gì đó từ khí tức màu máu đang tràn ra khỏi người họ.
Một ông lão ngồi khoanh chân bên trên trận pháp, tiên phong đạo cốt, khoác áo bào trắng, mái tóc bạc phơ xõa tung sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh.
Điều kiện là đừng nhìn trận pháp tàn bạo màu máu bên dưới người ông, thì từ xa nhìn lại có thể hiểu lầm ông lão lơ lửng trên không trung là một lão tiền bối đức cao vọng trọng.
"Lão tổ!" Vừa bước đến trước trận pháp màu máu, đến cả Tuyết Khước Triều cũng cảm nhận được áp lực cực mạnh.
Ông đứng dưới trận pháp, chắp tay với lão tổ Tuyết gia - Tuyết Nghĩa Thiên.