Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 565 - Chương 565. Bát Cực Cộng Thêm Phách Quải

Chương 565. Bát Cực cộng thêm Phách Quải Chương 565. Bát Cực cộng thêm Phách Quải

“Quả nhiên các ngươi đang âm thầm mưu đồ kinh thiên động địa gì đó.”

Tiêu Thiên vừa dứt lời, đồng tử Tuyết Khước Triều hơi co rút.

Kế hoạch đã bại lộ rồi ư?

Làm sao có thể!

Lời của Tiêu Thiên khiến Tuyết Phú Quý không khỏi che mặt mình.

Đứa cháu này của ông lại bắt đầu nói năng lung tung rồi.

Theo phân tích của thừa tướng Chung Dương Minh, trong đầu Tiêu Thiên luôn có những suy nghĩ rất kỳ quái.

Kiểu gì hắn cũng sẽ cho rằng người khác luôn tìm cách mưu hại hắn.

Đoán chừng là Tuyết Khước Triều nhất định đã bị lời của đứa nhỏ Tiêu Thiên này làm cho choáng váng rồi.

Tuyết Phú Quý nghĩ đến đây liền ngẩng đầu nhìn lên Tuyết Khước Triều.

“Hửm?” Nhìn Tuyết Khước Triều ngồi ngay ngắn trên ghế đá, biểu cảm của Tuyết Phú Quý có chút thay đổi nhỏ.

Ông nhận ra vẻ mặt của Tuyết Khước Triều không hề nghi hoặc giống với tưởng tượng của ông.

Mà ngược lại, vẻ mặt của ông ấy ngạc nhiên kèm theo bất an như có ý đồ gì khác khi nhìn Tiêu Thiên.

Giờ thì hay rồi.

Dọa ngược lại Tuyết Phú Quý ở bên này luôn rồi.

Tại sao Tuyết Khước Triều lại có biểu cảm như thế, chẳng lẽ bên phía ông ấy thật sự đang âm thầm mưu đồ gì đó, trùng hợp lại bị Tiêu Thiên nói trúng.

Cho nên, ông ấy mới lộ ra nét mặt như vậy?

Giữa không trung, vẻ mặt Tuyết Khước Triều nặng nề.

Chẳng lẽ kế hoạch thật sự bại lộ rồi ư?

Nếu không, Tiêu Thiên nói như vậy là có ý gì?

Tuyết Khước Triều ngồi không yên, hai tay xoa vào nhau.

Tiêu Thiên vừa rồi thi triển thực lực khiến ông có chút bất ngờ, không rõ sức mạnh của hắn tới mức nào, ông càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trầm ngâm một lát, Tuyết Khước Triều lại lần nữa lên tiếng: “Lão phu không biết ngươi đang nói bậy bạ gì.”

“Nói bậy?” Nghe Tuyết Khước Triều nói vậy, Tiêu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu như ta đoán không sai, các ngươi đã liên thủ với Võ Linh quan rồi đúng không?”

Ánh mắt Tiêu Thiên sắc bén khi nói ra lời này.

Nếu như lão cẩu lão tổ Tuyết gia âm hiểm này đủ thận trọng, khẳng định ông ta sẽ liên thủ với đồng minh bên ngoài, tuyệt đối sẽ không hành động một mình.

Hắn vừa rồi suy nghĩ kỹ một chút, chợt nhớ ra địch nhân mạnh nhất gần đây chắc hẳn là Võ Linh quân ở bên phía Tàng Vũ.

Bởi vậy theo suy đoán, nếu lão cẩu âm hiểm này thật sự muốn âm thầm hãm hại hắn thì Võ Linh quân chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Tuyết Phú Quý không khỏi nhíu mày khi nghe lời Tiêu Thiên vừa nói ra.

Thật sự là bọn họ câu kết với Võ Linh quân ư?

Đừng giỡn nữa chứ, Hoàn Sơn giới cách biên cương rất xa, đồng thời nơi này cũng không phải là vị trí chiến lược trọng yếu gì cả.

Câu kết thì có tác dụng gì chứ.

Rốt cuộc, đứa trẻ này đã từng gặp phải cảnh ngộ bi thảm gì mà cứ luôn cảm thấy có người muốn hại hắn?

Nghĩ đến đây, Tuyết Phú Quý lại lần nữa nhìn sang hướng Tuyết Khước Triều.

Trong mắt đối phương tràn đầy sát ý, đã không thể khống chế nổi nữa rồi.

Khóe miệng Tuyết Phú Quý giật giật, trong lòng chấn động: “Không phải chứ, thật sự có chuyện như vậy ư?”

Không lý nào.

Đứa nhỏ Tiêu Thiên này, rõ ràng là suy nghĩ lung tung, nói năng bậy bạ thôi mà.

Tuyết Phú Quý bị chấn động mạnh, mà Tuyết Khước Triều đang lơ lửng giữa không trung phía đối diện cũng chìm vào trầm tư.

Võ Linh quân…

Không ngờ chàng thanh niên không rõ thực lực này lại nói ra cái tên này.

Sắc mặt Tuyết Khước Triều nghiêm trọng, nhất là ánh mắt của ông cứ đảo qua đảo lại xung quanh, khi nhìn qua Chu Nguyệt Hành thì bàn tay ông không tự chủ mà siết chặt lại.

Đáng chết mà!

Hiện tại, kế hoạch đã đến thời khắc then chốt nhất để tiến đến thành công, nếu như cuối cùng lại xảy ra chuyện ở nơi này.

Thì thật là phiền phức to rồi!

“Các ngươi đều phải chết!” Sắc mặt Tuyết Khước Triều tối sầm, linh khí trong cơ thể đã âm thầm điều động, sức mạnh đại đạo giữa bốn phía đất trời đang chậm rãi vận chuyển.

Phía dưới, Chu Nguyệt Hành đang đứng ở trước cổng của tổng bộ thương hội Quế Hương, nheo mắt nhìn lên trên: “Tuyết lão ca à, tình hình không ổn rồi, cha huynh sắp động thủ.”

Cấp độ thực lực của Chu Nguyệt Hành tương đối gần với Tuyết Khước Triều ở đối diện, cho nên ông có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng ẩn chứa trong cơ thể của đối phương.

Bởi vậy, linh khí trong cơ thể và sức mạnh đại đạo của ông đang chậm rãi ngưng tụ, phảng phất có một hư ảnh mơ hồ đang trấn giữ ngọn núi.

Nhưng sau đó, lời nói đột ngột của Tuyết Phú Quý ở bên cạnh gần như khiến linh khí hộ thân của ông tiêu tán.

Giọng điệu của Tuyết Phú Quý có chút do dự không chắc chắn lắm: “Không, có khả năng ông ấy không phải là cha ruột của ta.”

Chính những lời này đã khiến Chu Nguyệt Hành loạng choạng sút chút nữa lăn từ trên bậc thang xuống.

Ông trợn trừng đôi mắt gấu của mình nhìn Tuyết Phú Quý: “Tuyết lão ca, lời này không thể nói lung tung được đâu.”

“Không hẳn là nói lung tung đâu.” Tuyết Phú Quý nheo mắt lại, chăm chú nhìn Tuyết Khước Triều ở trên không trung, ông bắt đầu tháo cúc áo và cởi áo bào ra, tiếp đó ông cởi bỏ luôn áo trong.

Bình Luận (0)
Comment