Nhất là khi bọn họ càng rút ngắn khoảng cách thì càng khiến cho người nhìn cảm thấy uy vũ bất phàm.
Bất luận là các phó hội trưởng của thương hội hay là con trai của Yêu hoàng Chu Nguyệt Hành, ánh mắt của bọn họ đều cực kỳ nghiêm túc.
Bởi vì ở nơi xa giữa không trung, sự tồn tại đang dẫn đầu vệ quân chính là gia chủ đương thời của Tuyết gia, Tuyết Nghĩa Thiên.
Nghe đồn rằng thực lực của ông đã đạt tới đỉnh phong của Đạo quân nhị thập nhất giai, sắp bước vào Đạo Hiển cảnh nhị thập nhị giai.
Hơn nữa, ông còn có tư cách phong Vương.
Còn Chu Nguyệt Hành nhiều nhất chỉ vừa mới tấn thăng cấp độ Đạo quân, dù ông cũng có tư cách phong Vương, nhưng sau khi tiến vào Đạo Hiển cảnh, ông sẽ là Yêu vương xếp hàng đầu trong Vạn giới nhất đại hư không.
Nhưng nếu bây giờ Tuyết Khước Triều động thủ thì ông cũng không nói trước được kết quả sẽ như thế nào.
“Không ngờ rằng, phẩm vị của Tuyết gia lại tốt như thế.” Tiêu Thiên tặc lưỡi nhìn vệ quân ở phía xa: “Trang bị như vậy trông rất đáng sợ, rất ngầu.”
Nghe cháu trai ở bên cạnh nói vậy, Tuyết Phú Quý nhếch miệng: “Còn phải nói ư, những thứ này đều do ta mua đó.”
“Cái gì, ông ngoại mua ư?” Tiêu Thiên giật mình, lời nói vô cùng bực tức: “Đồ vật của người trong nhà mà bọn họ cũng cướp cho được.”
“Cũng không tính là cướp được, dù sao cũng do ta chủ động đưa cho bọn họ.” Tuyết Phú Quý thở dài, nhớ lại chuyện cũ mà kinh hãi.
Tiêu Thiên cau mày hỏi: “Ông ngoại tình nguyện cho bọn họ ư?”
Tuyết Phú Quý lắc đầu: “Tất nhiên là ta không tình nguyện rồi.”
“Vậy đó chính là cướp!” Giọng điệu Tiêu Thiên dứt khoát như chém đinh chặt sắt, trực tiếp định đoạt: “Là đạo tặc!”
Cùng lúc đó, gia chủ Tuyết gia - Tuyết Khước Triều đã dẫn theo Tuyết Vô Ưu cùng hộ vệ của gia tộc đứng trong không trung, phía trên núi Thành Bắc phủ đầy Tuyết.
Tuyết Khước Triều ngồi ngay ngắn trên một cái ghế đá, quan sát Tuyết Phú Quý ở phía dưới.
Ngoài ra, người trong thành đều đã đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu hành lễ với Tuyết Nghĩa Thiên ở trên không trung.
Ở nơi này, Tuyết gia chính là trời.
Tuyết Khước Triều chính là ông trời.
“Tuyết Phú Quý, ngươi thật là…” Ở trên không trung, Tuyết Khước Triều ngồi ngay ngắn trên ghế đá, nhìn chăm chú Tuyết Phú Quý.
“To gan! Hỗn xược!” Một tiếng quát lớn đột ngột vang vọng giữa không trung, trực tiếp cắt ngang lời Tuyết Khước Triều.
Tiêu Thiên đang ở bên cạnh Tuyết Phú Quý liền bước tới trước, trừng mắt nhìn Tuyết Khước Triều: “Áo giáp và vũ khí mà thủ hạ ngươi mặc trên người đều là do đám đạo tặc các ngươi cướp của ông ngoại ta.”
“Mà ngươi dẫn đầu bọn họ, hiển nhiên ngươi chính là thủ lĩnh của một băng nhóm đạo tặc.”
“Một lão tặc mà còn xứng dẫn một đám người tới hỏi tội ông ngoại ta hòng trả đũa ư?”
“Một đống tuổi trên đầu rồi mà sao mặt dày vô sỉ vậy chứ!”
Tiêu Thiên đột nhiên xuất hiện chỉ trích Tuyết gia khiến biểu cảm của mọi người tại đây đều thay đổi lạ lùng.
Nhất là Tuyết Khước Triều đang ngồi ngay ngắn trên ghế đá giữa không trung, khóe miệng hắn có chút run rẩy.
Hiển nhiên, lời Tiêu Thiên nói đã kích thích Tuyết Khước Triều.
“Ông ngoại?” Tuyết Khước Triều nheo mắt nhìn lại Tiêu Thiên: “Tiểu bằng hữu thật ngu ngốc, ngươi không phải cho rằng Tuyết Phú Quý sẽ là chỗ dựa kiên cố của ngươi đó chứ?”
“Không lẽ ngươi cho rằng tên mặt gấu đang đứng bên cạnh sẽ giúp ngươi tự tin nói bậy bạ như thế ở đây?”
Tuyết Khước Triều bỗng giơ tay lên, đầu ngón tay hiện lên một tia sương lạnh.
Phù!
Ông búng ngón tay, một tia kiếm khí hàn băng nhỏ bé đột nhiên bay nhanh về phía Tiêu Thiên.
“Không hay rồi!” Bên cạnh, Chu Nguyệt Hành biến sắc, vội vàng duỗi tay gấu to như quạt hương bồ, hòng ngăn cản tia kiếm khí này.
Nhưng tốc độ của kiếm khí quá nhanh, ông lại không giỏi về tốc độ, không kịp nữa rồi.
Khi đầu kiếm khí hàn băng tản ra hàn ý lạnh thấu xương cách trán Tiêu Thiên khoảng một tấc thì hắn đột ngột giơ một ngón trỏ ra va chạm với nó.
Xoạt xoạt!
Trong nháy mắt, kiếm khí hàn băng ẩn chứ uy năng bất phàm vỡ vụn và phân tán thành những băng hoa rải rác trong không trung.
“Cái gì?” Chu Nguyệt Hành ở gần bên cạnh, thiếu chút trợn lòi con mắt gấu ra ngoài.
Ông vừa rồi không nhìn lầm chứ, đây chính là một kích của đỉnh phong Đạo Quân cảnh.
Hơn nữa, sức mạnh đại đạo ẩn chứa trong đó được ngưng tụ tại kiến băng nhỏ bé kia có uy năng thật kinh khủng.
Nếu ông đích thân ngạnh kháng, chỉ sợ sẽ phải chịu tổn thương nhẹ.
Cháu rể này của Tuyết Phú Quý không dùng linh khí, chỉ dựa vào thân xác, một đầu ngón tay để làm vỡ nát kiếm khí hàn băng kia?
Ở phía xa, sắc mặt của Tuyết Khước Triều tối sầm, ông đang ngồi dựa vào ghế đá không khỏi bật người ngồi thẳng lại.
Ông kinh ngạc khó hiểu nhìn Tiêu Thiên, quả nhiên vẫn không nhìn thấu được thực lực nông sâu của đối phương.
“Động thủ luôn vậy sao?” Tiêu Thiên hạ ngón trỏ xuống, nhìn chăm chú đối phương: “Xem ra, Tuyết Nghĩa Thiên đã sai khiến ngươi điều gì ở sau lưng rồi.”