Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 567 - Chương 567. Tự Tay Lấy Lại Bầu Trời Của Mình

Chương 567. Tự tay lấy lại bầu trời của mình Chương 567. Tự tay lấy lại bầu trời của mình

Bang!

Một người vừa thay đổi thân hình, dùng một quyền nện mạnh lên người đối phương.

Tuyết Khước Triều miệng đầy máu tươi nhìn về phía Tuyết Phú Quý, đồng tử ông run rẩy, vội vàng ngưng tụ kiếm băng, bao quanh bảo vệ quanh người ông.

Trong nháy mắt.

Từng thanh trường kiếm hàn băng đang bao quanh thân thể ông hóa thành trận pháp Băng Tinh Kiếm xung quanh người ông.

Nếu nhìn cẩn thận thì có thể thấy hoa văn trên trường kiếm băng tinh ẩn chứa đủ loại đạo vận.

Lại nhìn kỹ thêm chút nữa còn có thể cảm nhận được đạo lý thiên địa đang phun trào.

Đáng tiếc!

Bang! Bang! Bang!

Cú đấm cháy đỏ rực tỏa ra nhiệt độ cao của Tuyết Phú Quý liên tiếp phá vỡ những trường kiếm băng tinh vờn quanh thân thể của đối phương.

Lưỡi kiếm chịu một lực đạo rất lớn, xuất hiện những vết rạn nứt.

Cuối cùng, lực lượng ẩn chứa trong đó không chịu nổi và triệt để sụp đổ và vỡ vụn, hóa thành những tinh thể băng đầy bầu trời, bay vút đi.

Đùng!

Một tiếng oanh kích ngột ngạt vang lên, phần bụng Tuyết Khước Triều lãnh trọn cú đấm này.

“Hự!!” Toàn thân Tuyết Khước Triều chấn động, ông có thể cảm nhận rõ ràng một quyền của Tuyết Phú Quý có ẩn chứa lực lượng kinh khủng, xuyên thủng cơ thể của ông.

Ngay lập tức, ông chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị đảo lộn như thể dời sông lấp biển vậy.

Cơn đau đớn kịch liệt mà đã lâu ông chưa cảm nhận được khiến toàn thân ông co rút. run rẩy.

“Có chuyện gì vậy?” Trong ánh mắt của Tuyết Khước Triều tràn đầy vẻ hoang mang.

Tại sao ngay cả Tuyết Phú Quý mà ông cũng đánh không lại.

Đầu tiên là hoang mang, tiếp đó là không cam lòng, Tuyết Khước Triều cắn chặt răng, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Trong linh khí trữ vật có thanh trường kiếm do Tuyết Nghĩa Thiên tự tay chế tạo ra, lúc này nó đang ở trong tay Tuyết Khước Triều.

Soạt!

Băng sương bắt đầu ngưng kết rồi hóa thành tuyết lớn bay phủ khắp đất trời.

Đồng thời, trong thanh trường kiếm sắc bén ở trên tay Tuyết Khước Triều cũng ẩn chứa tinh thể băng được ngưng kết thành.

Mà màn này giống như đã từng xảy ra.

Tuyết Phú Quý nhanh chóng nhận ra, chiêu này không khác gì với thủ đoạn của Tuyết An Tường cả.

Khoan đã!

Quả thật, Tuyết Phú Quý cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Mặc dù tổ tiên Đại Đức đế cũng nắm giữ băng chi đại đạo.

Nhưng Đại Đức đế rất am hiểu về nước, bất luận là ông, hay là thất muội và những người con thê tử của thập đệ thì linh khí sử dụng đều là thuộc tính nước.

Bọn họ luyện cũng là thủy chi đại đạo, nhưng linh khí mà những người con trực hệ của Tuyết An Tường sử dụng lại là băng chi đại đạo giống như Tuyết Khước Triều vậy.

Nếu nói về lực lượng thủy chi đại đạo thì Tuyết Khước Triều bọn họ quả thật cũng biết, nhưng không am hiểu bằng băng chi đại đạo.

Ngược lại, những người con dòng thứ như bọn họ chỉ biết một chút về thuộc tính băng, nhưng lại giỏi về thuộc tính nước hơn.

Trong lúc Tuyết Phú Quý còn đang suy nghĩ, ở phía trước, Tuyết Khước Triều đã động thủ.

Trong nháy mắt, tốc độ ngưng kết tinh thể băng trên thanh trường kiếm trong tay của ông rất nhanh, gió tuyết xung quanh tụ lại, đất trời biến sắc.

Xoạt xoạt!

Không gian giữa không trung như thể đang dao động, sau khi gió tuyết cuốn qua, lập tức nó bị nén vào trong thanh kiếm băng.

Băng mỏng ngưng kết trên thân kiếm càng lúc càng dày và nặng.

“Băng giới!”

Trong khoảnh khắc, chuyển động lắng xuống, Tuyết Khước Triều nắm chặt thanh kiếm băng nghiền ép về phía Tuyết Phú Quý.

Thanh kiếm băng nặng nề, ẩn chứa sức mạnh đại đạo ngưng kết, như thể nó có sức mạnh của một phương thế giới đè xuống đầu Tuyết Phú Quý.

“Vận dụng đạo không phải bị so sánh với thứ bàng môn tà đạo, sức mạnh mãng phu mà ngươi học từ chỗ nào đó đâu!!!”

Một kiếm xuất ra kèm theo giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo và sự tự tin của Tuyết Khước Triều.

Cùng với vẻ mặt đầy sự phẫn nộ của ông.

Đồ tạp chủng ti tiện Tuyết Phú Quý chỉ là phế vật đáng bị ông trêu đùa giữa lòng bàn tay mà thôi.

Thế mà ông ấy lại dám ra tay với ông, thậm chí còn đả thương và đánh bay ông trước mắt bao nhiêu người.

Đáng chết, tuyệt đối phải chết!

Ngay lúc này.

Tuyết Phú Quý ngẩng đầu nhìn kiếm băng đang từ trên trời rơi xuống. Trong mắt ông dường như hiện ra một thế giới băng che khuất bầu trời, triệt để bao phủ phía trên ông khiến ông không thể nhìn thấy gì khác.

Thanh kiếm này giống như bóng ma Tuyết Khước Triều và Tuyết gia trong quá khứ đã bao trùm lấy ông.

Khiến cho ông không thể thở nổi, không thể nhìn thấy hy vọng.

Nhưng giờ phút này, Tuyết Phú Quý đã khác trước rồi.

Đến lúc này mà Tuyết Khước Triều ông lại muốn đè ép ta ư?

Ông cũng xứng sao!

Trong mắt Tuyết Phú Quý như thể có lửa giận đang thiêu đốt, lực đạo trong cơ thể không ngừng dâng trào, giống như một trận hồng thủy phẫn nộ gào thét vậy.

Nước thì nhẹ nhàng.

Nhưng khi nước phẫn nộ thì cũng có khả năng hủy thiên diệt địa.

“Bát Cực…”

Huyết khí trong thân thể Tuyết Phú Quý dâng trào, Bát Cực Quyền mà Tiêu Thiên dạy cũng theo đó bộc phát.

Bình Luận (0)
Comment