Đồng thời, sự phẫn nộ mà ông cảm nhận trong nhiều năm, cùng với những hiểu biết mà ông đã tích lũy trong nhiều năm đều đang sôi trào mãnh liệt, sức mạnh của đất trời xung quanh mơ hồ vang vọng lên.
Ngộ đạo, cho dù ông theo Tiêu Thiên luyện võ thì sao lại không làm được chứ?
Ý chí có thể thông thần, thần có thể kết nối thiên địa.
Cháu rể Tiêu Thiên này chỉ là một hậu bối mà có thể trợ giúp ông nhiều như vậy, hắn còn có thể hộ giá hộ tống ông một lần nữa quay trở lại gia tộc.
Ta còn có thể đè ngươi trở lại?
“Hổ lãng!”
Gào!
Thân thể Tuyết Phú Quý đột nhiên trấn áp hướng lên trên, một quyền chưởng tới, linh khí thiên địa bộc phát, nương theo ý chí huyết khí thôi diễn hóa thành thủy triều ngập trời.
Trong quá trình sóng nước dâng lên mãnh liệt, chúng bắt đầu hóa thành con hổ nước dũng mãnh đang gầm vang và chạy tới trước.
Con hổ nước cùng với thế giới băng mạnh mẽ đụng vào nhau.
Ầm ầm!
Soạt…
Thế giới băng vỡ vụn, trận bão tuyết phía trên Tuyết Phú Quý dừng lại, ánh nắng trong mây mù ở phía trên chiếu lên người ông.
Ông đã đích thân lấy lại bầu trời của mình!
Đại đạo hiện thế sụp đổ, băng tinh ngưng tụ trên thân kiếm lộ ra vết nứt chằng chịt, vỡ vụn tán loạn.
Hàn khí kẹt bên trong tản ra bốn phía.
Nhưng khi đụng phải Thủy Lãng chi Hổ Bát Cực sụp đổ lại bốc hơi và phát ra âm thanh xèo xèo.
Phụt!!
Khoảnh khắc băng chi giới xuất hiện từ sức mạnh đại đạo vỡ vụn, Tuyết Khước Triều chấn động cực mạnh, thân thể bị thương tổn nặng nề, điên cuồng phun máu tươi.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay ông hiện lên các vết nứt, ầm ầm tan nát.
Đùng! Đùng! Đùng!
Hổ Kình Bát Cực cuồn cuộn không ngừng tạo thành xung kích lên thân thể Tuyết Khước Triều.
Tuyết Khước Triều đang bay trên không trung liên tục bị đả thương nặng nề, linh khí bao phủ toàn thân càng thêm yếu ớt, sức mạnh đại đạo cũng dần suy yếu.
Ông trừng to mắt, muốn phản kháng nhưng lại bó tay bất lực.
Tuyết Phú Quý đã nghênh đón ánh nắng và lao đến trước mặt ông.
Thân thể cứng ngắc, bại cục đã định.
Đùng! Đùng! Đùng!
Cả người Tuyết Khước Triều hệt như bao cát người, liên tiếp hứng chịu những đòn tấn công ác liệt của Tuyết Phú Quý.
Những cú đấm vào da thịt ông, đánh cho toàn thân ông từ trên xuống dưới đùng đùng chấn động.
Suy cho cùng, ông cũng là Đạo Hiển cảnh nhị thập nhị giai, rõ ràng có thể chống đỡ và đánh tiếp. Dù bị Tuyết Phú Quý liên tục tung ra hàng trăm đòn giữa không trung vẫn có thể xuất khí được.
Tiêu Thiên đứng bên dưới không nhịn được cảm khái: “Không hổ là Đạo Hiển cảnh nhị thập nhị giai, đúng là có một chút bản lĩnh.”
“Dựa theo năng lực kháng kích ông ta thể hiện ra lúc này, ta phải dùng sáu phần vạn sức mạnh mới có thể đánh chết ông ta. Không biết lão tổ Tuyết gia có thể khiến ta phải dùng bao nhiêu phần sức mạnh đây.”
Chu Nguyệt Hành đang đứng trước lối vào Thương hội Quế Hương, nghe được âm thanh vang lên bên tai lập tức sửng sốt quay đầu lại.
Ông vừa nghe thấy cái gì?
Sáu phần vạn sức mạnh?
Đánh chết Đạo Hiển cảnh?
Ông thừa nhận lúc nãy đối phương ra tay rất mạnh, nhưng ngươi khoác lác như vậy thì không tốt lắm đâu.
Phó hội trưởng của Thương hội Quế Hương bên cạnh Chu Nguyệt Hành siết chặt hai nắm tay, mím môi nhìn lên không trung, tâm trạng đầy kích động.
Bọn họ đều chứng kiến toàn bộ những bất công mà Tuyết Phú Quý phải chịu trong Tuyết gia suốt bao nhiêu năm nay.
Cuối cùng, ông đã trút hết tất cả vào lúc này.
Hội trưởng bạo phát rồi.
Bọn họ cảm thấy phấn khởi cho Tuyết Phú Quý. Giờ đây, họ muốn xem thử còn ai dám gọi hội trường của họ là phế vật nữa.
Hửm?
Còn ai nữa không!
Trong thành trì của bắc thành Tuyết Hạ Sơn, rất nhiều người đã ùa ra đường và ngẩng đầu nhìn trời.
Đặc biệt khi nhìn họ thấy rõ cảnh tượng trên cao, tất cả đều líu lưỡi không nói nên lời.
Là người của bắc thành Tuyết Hạ Sơn, nào có ai không biết gia chủ Tuyết gia là loại người thế nào.
Nhưng lúc này, gia chủ Tuyết gia vốn cao cao tại thượng trong ấn tượng của họ lại đang bị người ta đánh bay loạn xạ trên không trung.
Tình huống khó tin như thế thật sự đang diễn ra trước mắt bọn họ.
Tuyết Vô Ưu cứng ngắc giữa không trung, sắc mặt biến đổi thất thường.
Ông nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm không.
Người đang bị đánh bay loạn xạ kia thật sự là gia chủ đại nhân ư?
Còn người có trạng thái hệt như mãnh thú đó là Tuyết Phú Quý trong ấn tượng đấy hả?
Đùa chắc!
Trong ký ức của ông, Tuyết Phú Quý chẳng qua chỉ là một đứa bé hơi mập mạp và có tư chất tu luyện cực kỳ yếu kém mà thôi.
Thế nào mà...
“Trưởng lão!” Đội trưởng đội vệ quân Tuyết gia đang lơ lửng giữa trời gần đó đi đến bên cạnh ông: “Trước mắt nên làm thế nào đây ạ?”
“Động thủ!” Trong mắt Tuyết Vô Ưu hiện lên tia hung tàn: “Tuyệt đối không được lưu lại Tuyết Phú Quý này, giết hắn, giúp gia chủ thoát ra và phản kích. Đó cũng là công trạng.”