“Rõ!” Những hộ vệ Tuyết gia khác lập tức lớn tiếng đáp lời, đồng thời linh khí trong cơ thể họ bắt đầu bạo phát.
Trong quá trình bạo phát linh khí, linh khí khải giáp trên người họ bắt đầu kích phát, từng đường văn trận pháp nổi lên trên bề mặt khải giáp, ngưng tụ ra màn chắn linh khí đặc biệt.
Tuyết Vô Ưu hít một hơi thật sâu, linh khí trong cơ thể loáng thoáng bùng lên, sức mạnh đại đạo bắt đầu xuất hiện.
Đạo Quân nhị thập nhất giai!
Ông là trưởng lão quản lý chức trách phòng vệ Tuyết gia, có thực lực này là chuyện rất bình thường.
Rào!
Linh khí suy sụp, sức mạnh đại đạo bị loại bỏ trong chớp mắt.
Đồng tử Tuyết Vô Ưu đột nhiên co rút, toàn thân phút chốc cứng đờ, như thể bị hung thú tuyệt thế nào đó nhìn chằm chằm.
Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai ông.
Tuyết Vô Ưu nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi quay người lại nhìn thì trông thấy một người trẻ tuổi không biết xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào.
Đối phương ngậm một que tăm trong miệng, một tay khoác vai ông, tay kia nắm chuôi đao cực dài của một trường đao dài đến khoa trương được hắn vác trên vai.
Trên thân đao mà người trẻ tuổi kia vác trên vai còn có sấm sét như ẩn như hiện. Chỉ cần phóng ra một tia uy năng đã đủ để ông kinh hồn bạt vía.
Thậm chí, ông còn cảm thấy hàng ngàn hàng vạn tia sét trên thân đao kia có thể khiến Đạo Quân như ông... tan thành tro bụi trong chớp mắt.
“Ông ngoại đang dạy dỗ trùm lũ cướp, bọn đạo tặc vô sỉ các ngươi muốn làm gì?” Tiêu Thiên quay đầu lại nhìn Tuyết Vô Ưu trước mặt.
Cánh tay đang khoác trên vai vỗ nhẹ vào mặt đối phương.
Tuyết Vô Ưu lần nữa nuốt một ngụm nước bọt, lúng túng khó xử nhìn Tiêu Thiên: “Không... Không làm gì cả.”
“Thành thành thật thật đứng đây, sau đó chờ thẩm phán chính nghĩa, có nghe rõ không?” Tiêu Thiên lại hỏi.
Lông mày Tuyết Vô Ưu giật mạnh, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Hiểu rõ.”
“Ừ, ngoan!” Tiêu Thiên hài lòng vỗ đầu đối phương.
Đối diện với hành động mang tính sỉ nhục của người trẻ tuổi Tiêu Thiên, Tuyết Vô Ưu không dám có bất cứ phản kháng nào, chỉ đứng yên không dám động đậy.
Còn đám vệ quân Tuyết gia phía sau ông đã run cầm cập, bên trong khải giáp thấm đầy mồ hôi.
Lực chấn nhiếp do Tiêu Thiên vác đao tạo thành cho họ thật sự quá lớn.
Trong bắc thành Tuyết Hạ Sơn, người trong thành đều xôn xao bàn tán.
“Rốt cuộc người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này là ai thế?”
“Trông rất lợi hại nha, chỉ bằng sức một người đã khiến Tuyết Vô Ưu và vệ quân Tuyết gia không dám ra tay.”
“Còn rất đẹp trai nữa, một người cản vạn quân. Khi nào ta mới được như hắn nhỉ?”
“Quả thật rất đẹp trai, không biết đến cùng thì hắn là ai.”
Tất nhiên, tiếng thì thầm bên dưới có thể lọt vào tai Tiêu Thiên, hắn khẽ nhếch khóe miệng.
[Chủ nhân, vẻ mặt ngài phải thoải mái hơn, tốt nhất là nên di chuyển que tăm trong miệng nghiêng xuống hướng bên phải, như vậy sẽ giúp ngài trông càng đẹp trai hơn.]
Trên giao diện hệ thống trước mặt Tiêu Thiên, hầu gái tóc hồng đưa ra chỉ dẫn.
[Bây giờ thì sao?] Tiêu Thiên vội vàng thu lại ý cười trên khóe miệng, đổi thành vẻ mặt thả lỏng thoải mái, điều chỉnh theo hướng dẫn của Vượng Tài.
[Hoàn mỹ 100%!]
Lối vào Thương hội Quế Hương.
Bàn tay gấu lớn của Chu Nguyệt Hành gãi đầu con gấu mập mạp, thoáng mê muội nhìn phía trên.
“Tiểu tử này đang cố tình tỏ vẻ ngầu lòi đấy à?”
Tạch!
Giữa không trung, Tuyết Khước Triều bị cơ thể cường tráng hiện tại của Tuyết Phú Quý nhấc trong tay, cứ như chú gà con vậy.
Lúc này, toàn thân Tuyết Khước Triều dính đầy máu tươi, đầu tóc bạc trắng xõa ra rối tung.
Hai tay không ngừng vỗ với nhéo lấy cánh tay đang giữ chặt mình
Hèn mọn, lại đáng thương.
"Quá khứ, ta không đủ tư chất, cho nên trong mắt của ta, ông là tồn tại cao không thể chạm đến, khiến người ta phải ngước nhìn."
Tuyết Phú Quý đã tiến vào trạng thái chiến đấu, không còn dáng vẻ ngây thơ chân thành, dịu dàng hiền hòa nữa.
Trái lại phối hợp với dáng vẻ hiện tại của ông, tràn đầy khí tức dũng mãnh hung ác, cực kỳ có lực áp bách.
Trong mắt của Tuyết Khước Triều đang bị bóp lấy thì Tuyết Phú Quý trước mặt thật sự là quá xa lạ.
"Lạc Thao Thiên, huynh đệ kết nghĩa của con rể ta, tuy là Đạo quân nhưng có lẽ có thể vượt cảnh giới gạt bỏ ông."
"Sau khi đích thân ra tay, ta đã có thể xác nhận, quả thực là yếu nhớt bất lực."
"Chỉ với thứ như ông, tại sao có thể là hậu duệ của Đại Đức đế, sao ông có thể là phụ thân ruột của ta được chứ."
"Từ nhỏ ta đã nghi ngờ, con người ông quả thật không giống như một người cha."
"Nói, rốt cuộc ông là ai!"
Tuyết Phú Quý xách Tuyết Khước Triều lên, sắc mặt trầm trọng không thôi, tiếng nói hùng hậu vang lên chất vấn.
Tiếng chất vấn của ông vang vọng giữa đất trời, khiến Thành Bắc phủ đầy tuyết cực lớn đều nghe hết sức rõ ràng.
Tiếng chất vấn đột ngột của Tuyết Phú Quý khiến đám người vây xem đều có hành động khác thường, giật mình ngẩng đầu lên.