Biểu cảm của bọn họ hết sức đặc sắc, hai mặt nhìn nhau, cứ như đã nghe thấy bí mật gì đó.
Đồng tử của Tuyết Khước Triều bị túm lấy cũng thoáng co rút lại.
Rốt cuộc đối phương biết kế hoạch được bao nhiêu.
Tuyết Phú Quý không mở miệng, nhưng nhìn biểu hiện rất nhỏ của Tuyết Khước Triều, trong lòng thật ra đã có đáp án.
"Vậy mà thật sự để tên nhóc thối này nói trúng rồi." Trong ánh mắt của Tuyết Phú Quý tràn đầy bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về Tiêu Thiên bên cạnh.
Bên kia, vẻ mặt Tiêu Thiên nghiêm túc thâm trầm đứng giữa không trung, đáp bên cạnh Tuyết Vô Ưu đùa nghịch.
"Bây giờ ông không nói cũng vô dụng!" Tuyết Phú Quý xách theo Tuyết Khước Triều, nhìn quanh bốn phía một lượt.
Một lúc sau, Tuyết Phú Quý chợt hít thở sâu.
Âm thanh như chuông lớn truyền đi bốn phương: "Gia môn Tuyết gia bất hạnh, Tuyết Khước Triều ti tiện vô sỉ, không xứng làm gia chủ Tuyết gia."
"Kể từ hôm nay, gia chủ Tuyết gia tạm thời do Tuyết Phú Quý ta đảm đương, tất cả mọi chuyện vẫn như trước."
"Hộ vệ thương hội đổi tên là Tuyết Đồ quân, có trách nhiệm bảo vệ trật tự, phàm là kẻ phản kháng."
"Thì giết không tha!"
Nói đến đây, Tuyết Phú Quý còn xách Tuyết Khước Triều lắc lư bị mình bóp lấy, bày tỏ ý với bốn phương.
Gia chủ Tuyết gia đã bị bản thân đánh bại, đây chính là uy hiếp có lợi nhất.
Huống hồ, Tuyết Phú Quý vô cùng tự tin với Tuyết Đồ quân.
Mặt khác...
Trên dưới Tuyết gia, ngoại trừ mấy kẻ vong ân bội nghĩa dòng chính ra, có con cháu bình thường nào mà không kính trọng mình, ăn của ông dùng đồ của ông có thể không nể mặt à?
Thương hội của ông có thể bình yên vô sự tồn tại nhiều năm như vậy, không có nghìn vạn người trên dưới Tuyết gia âm thầm trợ giúp thì có thể tồn tại lâu như vậy ư?
Tuyết Phú Quý rất tự tin, ông phải làm gia chủ.
Không còn Tuyết Khước Triều ngăn cản, vậy nắm giữ Tuyết gia quá dễ dàng.
Ông là ông thần tài.
Có một chữ “ông”!
Chẳng qua những đường rút, mật thám, bởi vì có cháu rể tốt Tiêu Thiên nên đều có thể vận dụng sớm.
Hơn nữa, chỉ là dệt hoa trên gấm.
Trước mặt thực lực vô địch tuyệt đối, cái gọi là mưu kế chẳng qua là thứ buồn cười mà thôi.
Thành Bắc phủ đầy tuyết, bởi vì tràn lời nói này của Tuyết Phú Quý mà lập tức nổ tung.
Hôm nay sắp thay đổi rồi.
Về phương diện khác, Tuyết Phú Quý đã xách theo Tuyết Khước Triều trở về thương hội Quế Hương.
"Tuyết lão ca, huynh thật là..." Chu Nguyệt Hành giơ ngón tay cái về phía Tuyết Phú Quý đã biến trở lại dáng vẻ mập mạp, không khỏi khen ngợi.
Lão huynh đệ khác của thương hội cũng tập trung qua đây.
Trong ánh mắt nhìn về phía Tuyết Phú Quý đều phóng ra hào quang.
Tuyết Phú Quý xua tay với những tiểu đệ đó, bày tỏ điều này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
"Tuyết lão ca, tiếp theo có sắp xếp gì không?" Chu Nguyệt Hành nhìn Tuyết Khước Triều trong tay Tuyết Phú Quý, tò mò hỏi.
Hôm nay kéo gia chủ Tuyết gia ngã ngựa, địa bàn tiếp theo chính là lão ca trước mặt quyết định.
Nhưng Chu Nguyệt Hành cũng biết, trong phạm vi thế lực của địa bàn này còn có một lão quái ẩn náu trong bóng tối, đang nhân cơ hội hành động.
Lão tổ Tuyết gia Tuyết Nghĩa Thiên.
"Vấn đề này, phải hỏi cháu rể của ta rồi." Tuyết Phú Quý lộ ra nụ cười, nhìn như đang đuổi vịt, đuổi Tuyết Vô Ưu bọn họ qua cho Tiêu Thiên.
Đợi đến khi Tiêu Thiên đáp xuống, trở lại bên cạnh Tuyết Phú Quý.
Tuyết Phú Quý trực tiếp nhấc Tuyết Khước Triều trong tay lên, bảo với Tiêu Thiên phía đối diện: "Thế nào, hiện tại ngoại tổ phụ đã hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch rồi."
"Tiếp theo, đến thời gian con biểu diễn rồi."
"Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta hãy hành động đi tìm chỗ ở của lão tổ Tuyết gia đi."
Lời này của Tuyết Phú Quý khiến mọi người đều nhìn nhau.
Đi tìm lão tổ Tuyết gia?
Điên cuồng vậy à, đây là muốn diệt tận?
"Ha ha..." Bỗng nhiên âm thanh thở hổn hển vang lên khiến mọi người nhìn đi.
Người lên tiếng chính là Tuyết Khước Triều bị Tuyết Phú Quý nhấc trong tay.
Hiện tại ông vừa ho khan, vừa hộc máu.
Trên mặt còn hiện lên vẻ đùa cợt: "Các ngươi hoàn toàn không thể nào biết được chỗ ẩn giấu của lão tổ."
"Cho dù muốn ép hỏi ta, tuyệt đối cũng không có khả năng."
"Nếu không tin thì các ngươi có thể thử xem sao."
Lời nói của Tuyết Khước Triều khiến Chu Nguyệt Hành nheo hai mắt lại: "Xem ra trên người của gia chủ Tuyết gia có cấm chế bí mật gì đó."
"Một khi dò hỏi ông ta chuyện liên quan đến lão tổ Tuyết gia thì sẽ xúc động, sau đó bạo thể mà chết."
"Cẩn thận chút."
Lời này của Chu Nguyệt Hành làm cho Tuyết Phú Quý cười phất tay, ý bảo ông yên tâm: "Không sao, thật ra bọn ta đã tìm được chỗ của Tuyết gia rồi."
"Không sai, xem xem đây là gì!" Tiêu Thiên nói xong, chợt vẫy tay, lấy ra một bóng dáng từ bên trong không gian thức hải của mình.
"Đây là hóa thân lão tổ Tuyết gia mà bọn ta bắt được, thông qua hóa thân này, ta cũng sớm định vị được vị trí của lão tổ Tuyết gia rồi."