Tiêu Thiên vừa nói, vừa xách hóa thân Tuyết Nghĩa Thiên trong tay lên như chú chó con, lắc lư bày tỏ.
"?"
Trong nháy mắt, biểu cảm của người xung quanh đều thay đổi, sắc mặt vô cùng đặc sắc, nhìn hóa thân Tuyết Nghĩa Thiên bị Tiêu Thiên xách trong tay, chợt bừng tỉnh.
Cái quái gì vậy!
Tuyết Khước Triều bị Tuyết Phú Quý xách lên ở bên cạnh, nhìn hóa thân Tuyết Nghĩa Thiên cũng bị nắm ở bên cạnh, đồng tử lập tức co rụt lại.
Thế giới quan của ông sụp đổ rồi.
Con trai mình đã chết, hóa thân cũng không giữ được, chân tướng lại là điều này!
Hóa thân của lão tổ lại bị người ta nuôi nhốt xem như sủng vật!
Hóa thân của lão tổ Tuyết gia Tuyết Nghĩa Thiên lúc này bị Tiêu Thiên xách trong tay như vậy, trên mặt lộ ra biểu cảm nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Lúc trước trong không gian thức hải của Tiêu Thiên quá giày vò.
Trên thân xác linh hồn đối phương tràn ngập ra uy áp khủng bố, không ngừng nghiền áp lên người bọn họ, hơn nữa còn có thể trợ giúp hắn củng cố bản thân.
Vô lý!
Chính là dưới tình huống sẽ không sụp đổ, thừa nhận áp lực cực cao đến từ Tiêu Thiên.
Hóa thân của Tuyết Nghĩa Thiên này đã sắp sụp đổ rồi.
Hiện tại bị lôi ra khỏi không gian thức hải cuối cùng khiến ông thở phào một hơi, bình tâm lại.
Nhưng bầu không khí thoải mái thình lình xảy ra cũng khiến ông giống như tên ngốc sửng sờ tại chỗ.
So với hóa thân của Tuyết Nghĩa Thiên đã thả lỏng thì Tuyết Khước Triều bên cạnh đã hoàn toàn sụp đổ.
Sao hóa thân của lão tổ có thể giống như một con chó, bị người ta dắt đi như vậy chứ.
"Đi đi đi, chúng ta đi bắt người." Tiêu Thiên dẫn theo hóa thân của Tuyết Nghĩa Thiên, vẻ mặt hưng phấn ngoắc người bên cạnh, gấp gáp muốn đi bắt bản tôn của lão tổ Tuyết gia này.
Với hắn, còn có vui sướng hơn chuyện tự mình đập tan mưu kế âm hiểm của lão cẩu này rồi ở trước mặt ông ta cất tiếng cười to chứ?
Tiêu Thiên đứng trên không, Tuyết Phú Quý thì dẫn theo Tuyết Khước Triều, nhìn Chu Nguyệt Hành bên người: "Lão đệ, muốn cùng đi xem thử không?"
"Đương nhiên!" Chu Nguyệt Hành nhìn Tuyết lão ca cười tủm tỉm, ông không cần nghĩ ngợi đã vội vàng cùng Tuyết Phú Quý đi theo phía sau Tiêu Thiên.
Đoàn người biến mất trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Thẳng đến sau khi bọn họ rời khỏi, Tuyết Vô Ưu vẫn thành thật đứng tại chỗ, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi.
Hắn và một đám vệ quân Tuyết gia phía sau đồng loạt dựa theo một tư thế, quỳ gối trên quảng trường của cổng thương hội Quế Hương.
Không dám nhúc nhích!
Hóa thân của lão tổ Tuyết gia xuất hiện, dáng vẻ lại giống như một con chó bị xách ở đó, tạo thành lực xung kích vô cùng lớn đối với hắn và vệ quân phía sau.
Thậm chí hắn còn không có tự tin, sau khi thoát ra khỏi đây có thể thoát khỏi truy tung của Tiêu Thiên hay không.
Có chết thảm hại hơn không!
Nếu từ lúc bắt đầu Tiêu Thiên đã đuổi bọn họ đến đây, kêu bọn họ quỳ ở nơi này.
Vậy cứ quỳ thôi.
Nghe lời chút, nói không chừng tiếp theo có thể có một kết cục tốt.
Ít nhất còn có một chút tôn nghiêm.
Đừng nghĩ Tuyết Khước Triều và Tuyết Nghĩa Thiên, một người là gia chủ, một người là hóa thân của lão tổ, bị người ta xách theo như một con chó...
Trừ điều đó ra, phó hội trưởng khác của thương hội Quế Hương đứng ở cổng thương hội, nhìn đám người Tuyết Vô Ưu quỳ trước mặt.
Bọn họ nở mày nở mặt, lưng cũng khá thẳng tắp.
Đứng canh cho đến khi mây tan trăng sáng, cuối cùng đã vượt qua được.
Nhiều năm như vậy, cũng xem như có một kết quả tốt!
Ấm ức chịu nhiều năm đã có được quả ngọt.
...
Vù!
Trong hư không hắc ám, đoàn người Tiêu Thiên đã sớm rời khỏi thế giới giới vực, bay về phía trước.
Tuyết Khước Triều bị dẫn theo, nhìn đám người Tiêu Thiên dần dần tới gần nơi bí mật của bọn họ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Bị phát hiện thật rồi!
Chẳng lẽ mưu kế của hơn năm trăm năm sắp mất trắng ở thời điểm cuối cùng này sao?
Sẽ không!
Nội tâm Tuyết Khước Triều không ngừng an ủi chính mình.
Nơi ẩn nấp này phức tạp như vậy hơn nữa ẩn chứa rất nhiều thủ đoạn cao minh, đối phương muốn tìm thấy địa giới chân chính, khẳng định không dễ dàng như vậy.
Nhìn dáng vẻ của hóa thân lão tổ hiển nhiên không lộ ra quá nhiều bí mật.
Thậm chí đến lúc này, dao động trên người còn đang không ngừng hiện lên, muốn tự bạo.
Chỉ là Tiêu Thiên bắt lấy ông quá mức mạnh mẽ, trấn áp chặt hóa thân này của ông, căn bản không cho ông cơ hội tự bạo thôi.
"Nơi cảm ứng được chính là nơi này." Tiêu Thiên dẫn theo hóa thân của Tuyết Nghĩa Thiên, bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía trước.
Tuyết Phú Quý và Chu Nguyệt Hành cũng ngừng lại theo.
Bọn họ đi theo bên cạnh Tiêu Thiên, nhìn phía trước nhưng không phát hiện manh mối gì.
"Nơi này hình như không có cái gì mà." Cái đầu gấu của Chu Nguyệt Hành nhìn chung quanh.
Thậm chí linh khí bắt đầu khởi động, hiện ra sức mạnh đại đạo thuộc về hắn, cho dù thế nào cũng không phát hiện chỗ nào sai sai.