Tuyết Phú Quý cũng thử tìm kiếm rồi trở về tay không.
Nhưng mà...
"Phía trước vẫn có một vài chỗ không thích hợp, không tự nhiên lắm." Tuyết Phú Quý dẫn theo Tuyết Khước Triều, bay tới phía trước rồi lại trở về.
Cho dù thoải mái xuyên qua nhưng Tuyết Phú Quý luôn cảm thấy mất tự nhiên chỗ nào đó.
"Ngoại công đã đạt tới mức ý năng thông thần, thần tiếp thiên địa, đương nhiên là có thể có cảm giác." Trong đồng tử của Tiêu Thiên mơ hồ có hào quang lóe ra đồng thời vươn tay ra.
"Nhưng mà thủ đoạn bố trí ở nơi này vẫn khá cao minh."
Tiêu Thiên vừa dứt lời thì tay hắn cũng đột nhiên dùng sức kéo xuống.
Roẹt roẹt!
Tiếng xé rách đột nhiên vang vọng ở trước mặt Tiêu Thiên.
Trong hư không hắc ám vốn trống không giống như có thêm một màn sân khấu bao phủ, bị Tiêu Thiên kéo ra thô bạo như vậy.
Một mảnh vỡ thế giới to lớn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hóa thân của Tuyết Nghĩa Thiên bị Tiêu Thiên dẫn theo cũng lộp bộp trong lòng.
Đơn giản như vậy?
Thô bạo như vậy?
Tuyết Khước Triều cũng hô hấp dồn dập, theo hắn ông, ảo trận bao phủ phạm vi này chính là bố trí mà lão tổ đã bỏ ra cái giá thật lớn.
Hơn nữa người cung cấp kỹ thuật chính là đến từ bên phía Tàng Vũ, trình độ rất cao.
Cho dù bản thân ông thành Đạo Hiển cảnh cũng không thể nhìn thấu, phải có chỉ dẫn mới có thể ra vào.
"Không sao, còn có một cửa, hắn khẳng định không nhìn ra." Tuyết Khước Triều hít sâu, trong lòng cũng có chút không yên.
Ông thật sự không xác định một cửa cuối cùng này có thể ngăn cản Tiêu Thiên hay không.
Bởi vì Nhân tộc trẻ tuổi này nhìn qua thật sự là tà môn.
"Nếu ngươi muốn tự bạo thì tự bạo đi." Lúc này, Tiêu Thiên bỗng nhiên buông lỏng Tuyết Nghĩa Thiên trong tay ra, lúc này cho dù ông tự bạo cũng không ảnh hưởng gì hòa bình thế giới.
Hóa thân của Tuyết Nghĩa Thiên bị buông ra cũng không vội vàng tự bạo, ngược lại nhìn qua Tiêu Thiên.
Người này muốn làm gì?
Tiêu Thiên buông ra hai tay thình lình tiến lên, nhẹ nhàng đụng vào màn chắn mỏng manh của mảnh vỡ thế giới này.
Sau đó dùng lực bắt đầu bóp!
Trong nháy mắt, mảnh vỡ thế giới khổng lồ trước mặt vậy mà bị Tiêu Thiên dùng tay không cực kỳ thô bạo bóp thành một hình cầu nho nhỏ.
Bị bóp thành một mảnh vỡ thế giới hình cầu, lẳng lặng nằm trong tay Tiêu Thiên sau đó thu vào trong không gian hệ thống.
Đợi sau khi mảnh vỡ thế giới phía trước này biến mất, hiển lộ ra mảnh vỡ thế giới cỡ nhỏ bị che lấp ở phía sau.
Phương thức đan xen mảnh vỡ thế giới này nếu không cẩn thận quan sát, thật sự rất khó tìm được.
Hết cách rồi, cũng không tìm được điểm tiếp xúc tiến vào.
Thiết kế như thế chính là tác phẩm tâm đắc của cường giả kia hợp tác với Tuyết Nghĩa Thiên.
Hóa thân của Tuyết Nghĩa Thiên dại ra tại chỗ.
Sợ rằng tên hợp tác với mình đánh chết cũng không ngờ sẽ có người hổ báo tới mức bóp mảnh vỡ thế giới bị che lấp thành một quả cầu nhỉ?
"Tuyết... Tuyết... Tuyết lão ca!" Chu Nguyệt Hành bên kia có chút lắp bắp, chỉ vào phía trước bị dọa không nhẹ.
Trên khuôn mặt gấu mập mạp vô cùng kinh hãi.
"Đối với con rể của ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi." Tuyết Phú Quý rất bình tĩnh, vỗ Chu Nguyệt Hành: "Thả lỏng đi, cái này chưa đâu vào đâu mà."
"Tốt xấu cũng là đứa con của yêu hoàng, đừng không có tiền đồ như vậy."
Hai tay Chu Nguyệt Hành ôm đầu gấu, nhìn phía trước rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Cái này có phải vấn đề có tiền đồ hay không đâu trời!
Chu Nguyệt Hành ngơ luôn rồi, vì sao Tuyết lão ca nhìn thấy cảnh này còn có thể bình tĩnh như vậy.
Đó là mảnh vỡ thế giới đó, mảnh vỡ thế giới có màn chắn thế giới á trời.
Bị Tiêu Thiên nặn thành một quả cầu nhỏ, thua lại!
Rốt cuộc ngài từng nhìn thấy cái gì, ngay cả chuyện này cũng không cách nào khiến ngài nhấc lên chút gợn sóng.
Về phần Tuyết Khước Triều đã hoàn toàn thạch hóa rồi.
Thế giới này làm sao vậy?
Tại sao cảm giác trong một đêm bỗng nhiên trở nên xa lạ.
Phế vật Tuyết Phú Quý biến thành mãnh nam siêu cấp, còn đánh ông không kịp trở tay.
Hóa thân lão tổ bị người ta xách đi giống như cún con, không phản kháng được, đủ loại bố trí ở nơi bí mật lại giống như một chuyện cười.
Sau khi Tiêu Thiên làm xong, nhìn thấy hóa thân của Thiên Tuyết Nghĩa ngây ngốc ở đó còn chưa tự bạo bèn vươn tay nắm lấy sau cổ ông, chào hỏi ngoại công rồi bay về phía trước.
“Đi rồi, đừng ngẩn người nữa, coi như đi theo chơi một chuyến.” Tuyết Phú Quý hướng hét lên với Chu Nguyệt Hành rồi đuổi theo con rể của mình.
Còn Chu Nguyệt Hành thì vẻ mặt hoảng hốt đứng tại chỗ, rất lâu mới phản ứng lại sau đó vội vàng đuổi theo.
Ông gãi đầu mình, cảm giác chỗ nào không đúng.
Nơi bí mật như vậy bị phát hiện lại là nơi lão tổ Tuyết gia ẩn thân, khẳng định có âm mưu lớn, sự kiện lớn.