Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 576 - Chương 576. Khó Khăn Lắm Mới Đoàn Tụ Được Với Nhau

Chương 576. Khó khăn lắm mới đoàn tụ được với nhau Chương 576. Khó khăn lắm mới đoàn tụ được với nhau

Hắn lơ lửng trên không, oai phong ngời ngời, đẹp trai số một.

Còn Tuyết Nghĩa Thiên bên dưới lại thê thảm không thôi.

Rõ ràng hắn tươi tắn, đẹp mắt hơn nhiều.

"Xong, xong rồi." Chu Nguyệt Hành đóng linh khí để chụp ảnh, la lên với Tiêu Thiên trên không trung.

Tiêu Thiên bên trên vừa nghe Chu Nguyệt Hành nói vậy bèn tạo dáng ngay.

Hắn lao nhanh xuống dưới, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Tiêu Nghĩa Thiên và duỗi tay tóm lấy ông.

Tiêu Thiên vội vàng kéo Tuyết Nghĩa Thiên đến gần mình như dắt một con chó.

Hắn vừa quẳng ông ra đất thì đã giẫm lên người ông, không cho ông chạy trốn, sau đó quay đầu nhìn Chu Nguyệt Hành: "Chu gia gia, ông mau đưa con xem nào."

"Con yên tâm, xưa nay ta rất thích lưu lại hình ảnh của hàng nghìn thế giới nên trình độ khỏi phải chê." Chu Nguyệt Hành đảm bảo với hắn, ngay sau đó ông bèn khống chế linh khí trong tay.

Dưới sự khống chế của ông, linh khí trong tay dần tách ra hình ảnh và ánh sáng bao trùm xung quanh, mọi người rơi vào huyễn trận, lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

"Đẹp trai quá, chụp góc này đẹp thế." Tiêu Thiên quan sát thành phẩm rồi luôn miệng tán thưởng.

Kỹ thuật lưu giữ khoảnh khắc của Chu Nguyệt Hành còn cao siêu hơn so với tưởng tượng của hắn.

Trước khi Tiêu Thiên ra tay, Chu Nguyệt Hành bất giác lấy linh khí lưu ảnh kỷ niệm hòng ghi lại cảnh tượng đặc biệt này.

Tiện thể coi như lưu lại chứng cứ.

Để tránh khi Tông gia Tuyết thị trả đũa, đổ tội bắt nhốt thiếu đế lên đầu họ thì phiền to.

Không phải Chu Nguyệt Hành lấy bụng ta đo bụng người, mà đó là kinh nghiệm trong quá khứ mách bảo cho ông.

Tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người thì phải nên, tốt hơn hết cần phải chuẩn bị từ trước, không được đặt hết niềm tin vào tay người nào cả.

Tiêu Thiên tình cờ nhìn thấy chuyện này, sau khi đôi bên trao đổi một lát mới nhờ ông giúp mình một tay.

Vì vậy mới có tình cảnh như hiện giờ, điều Tiêu Thiên không ngờ được là Chu Nguyệt Hành còn giỏi hơn so với tưởng tượng của mình.

"Nếu phối thêm với giai điệu hay ho nào đó thì hiệu quả sẽ tốt hơn." Chu Nguyệt Hành nhìn sản phẩm quay lại của mình, nhoẻn miệng cười với Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vừa nghe ông nói thế thì lấy làm kinh ngạc, mừng rỡ nhìn ông và hỏi: "Còn phối nhạc được nữa ư?"

"Tất nhiên là được!"

Tiêu Thiên nghe Chu Nguyệt Hành nói vậy, đôi mắt bỗng sáng rực hẳn lên.

Nếu hắn không thể thay đổi biệt danh của mình thì ít ra hắn cũng phải nỗ lực hơn ở phương diện nào đó, không được từ bỏ dễ dàng.

Ví dụ hắn có thể khiến hình tượng của mình đẹp trai, tuấn tú hơn một chút.

Tránh cho mỗi khi mọi người nhắc đến biệt danh của mình thì đều tưởng tượng ra hình ảnh nào đó buồn cười.

Tiêu Thiên và Chu Nguyệt Hành đang thảo luận về sự sáng tạo trong nghệ thuật cực kỳ hăng say.

Nhưng Tuyết Nghĩa Thiên bị hắn giẫm dưới chân lại đang trố mắt nhìn chằm chằm vào hóa thân của mình đứng lẳng lặng một bên.

Hóa thân thở dài, bóng người từ từ biến mất, những ký ức trong quá khứ dần dần hiện lên.

Khi chân thân của Tuyết Nghĩa Thiên tiếp nhận ký ức của hóa thân, cả người run lên cầm cập, ánh mắt hốt hoảng vô cùng.

Thì ra nguyên nhân gây ra mọi việc là như vậy!

Không ngờ Tiêu Thiên từ đâu chui ra này lại mạnh mẽ đến mức ấy.

Có lẽ hắn nói chỉ cần tám phần vạn lực lượng thì chính là như vậy.

Dùng tám phần vạn lực lượng đã đủ đánh bay mình rồi.

Không biết thằng nhãi Tuyết Phú Quý này chó ngáp phải ruồi kiểu gì mà tìm ra tôn nữ tế mạnh như thế.

Hết rồi!

Hết cmn nó thật rồi!

Dựa theo kết quả trận đánh vừa rồi và ký ức của hóa thân đã cho Tuyết Nghĩa Thiên thấy một việc.

Nhờ Tiêu Thiên với thực lực mạnh mẽ quấy phá nên kế hoạch của họ đã thất bại hoàn toàn.

Tuyết Khước Triều vô lực, nhũn ra như cọng bún thiu bị Tuyết Phú Quý kéo đi, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng.

Chân thân của lão tổ đã thu rất thê thảm, kế hoạch của họ hoàn toàn thất bại.

"Tiểu Tiêu, ngoại công đi trước nhé." Tuyết Phú Quý chào Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vẫn đang thảo luận với Chu Nguyệt Hành, nghe vậy bèn vẫy tay chứ không quay người lại.

Tuyết Phú Quý thấy hai người họ thảo luận sôi nổi quá mức thì bèn cười khẽ, ông nhìn xuống Tuyết Khước Triều trong tay mình, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.

Tuyết Phú Quý nhún người nhảy xuống đáy cốc.

Trận pháp phong tỏa ở nơi đó đang dần sụp đổ bởi một đao vừa nãy của Tiêu Thiên.

Tuyết Lăng Bắc bị trói quỳ rạp trên đất, trông thê thảm vô cùng, thế nhưng ánh mắt không nén nổi nghi ngờ.

Nơi của bọn họ được trận pháp huyết sắc bao phủ xung quanh nên không thấy rõ tình hình bên trên, chỉ nghe được tiếng ai đó mắng chửi loáng thoáng và những âm thanh chập chờn vang vọng xung quanh.

Khi sấm sét biến mất, trận pháp trói buộc ngày càng yếu đi, từ từ biến mất như mưa tuyết tan rã.

Không lâu sau, trận pháp giam cầm ông sẽ biến mất, chỉ cần ông thoát khỏi chốn lao tù này thì có thể biết xảy ra chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment