Bộp!
Tuyết Lăng Bắc đang quỳ trên mặt đất, trước mặt bỗng vang lên âm thanh thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Ông ngẩng đầu lên rồi bỗng cứng người.
"Ưm!" Tuyết Bắc Lăng bị bịt kín nửa gương mặt trở nên sốt ruột, nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt.
Tam ca!
Đó là tam ca của Tuyết Phú Quý, tại sao ông lại ở đây.
"Thập đệ, đệ còn sống ư?" Tuyết Phú Quý thấy Tuyết Lăng Bắc đang quỳ trên mặt đất thì tỏ vẻ kích động, vui đến mức run rẩy cả người.
Tuyết Lăng Bắc cũng vui mừng không kém, thế nhưng sau đó ông bỗng trở nên lo lắng.
Bởi vì Huyết Quân đang âm thầm tàng hình phía sau tam ca của mình bất ngờ vọt lên, bắn ra khí tức của Đạo quân.
Những đường vân máu khắp cơ thể Huyết Quân bùng cháy, dẫn động linh khí thiên địa phác họa ra những đường vân máu, phóng thẳng về phía Tuyết Phú Quý.
Tuyết Lăng Bắc trợn trừng mắt, khó khăn lắm mình mới đoàn tụ với huynh đệ của mình, chẳng lẽ bây giờ mình phải tận mắt chứng kiến đối phương chế trước mặt mình hay sao?
Dù Tuyết Lăng Bắc vô cùng sốt ruột nhưng không thể làm gì được.
Ông gấp đến độ liên tục bộc phát sức mạnh của mình, hòng thoát khỏi trận pháp đang biến mất này.
Thế nhưng trận pháp vây nhốt thật sự quá mạnh, dù nó đang trong quá trình biến mất nhưng lực khống chế vẫn mạnh vô cùng.
Ông muốn thoát khỏi nó nhưng không có cách nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Huyết Quân sắp chạm vào huynh trưởng của mình.
Tuyết Lăng Bắc vô cùng sốt ruột, thật ra Huyết Quân đối diện với ông còn nôn nóng hơn nhiều.
Vì Tuyết Lăng Bắc ở trước mặt đang bị nhốt trong trận pháp nên không thấy gì nhưng Huyết Quân thấy rất rõ.
Đối tượng hợp tác của họ, Tuyết Nghĩa Thiên mạnh mẽ đến nhường nào những vẫn bị hạ gục chỉ bằng một chiêu.
Chàng trai trẻ bất ngờ xuất hiện đã đánh bay Tuyết Nghĩa Thiên chỉ với một đao, khiến y phục trên người ông rách tả tơi.
Huyết Quân âm thầm ẩn nấp thấy thế thì sợ đến mức hồn vía lên mây, không biết tiếp theo phải làm thế nào.
Trốn?
Nhưng trốn kiểu gì?
Bằng vào thực lực của hắn ta, e rằng vừa cử động thì sẽ bị đối phương phát hiện ra ngay.
Có lẽ đối phương đã biết đến sự tồn tại của hắn ta nhưng trong mắt Tiêu Thiên, hắn ta chỉ là con sâu con kiến, không đáng để bận tâm.
Huyết Quân rất sợ hãi, hắn ta muốn sống nên vẫn đang tìm cơ hội tự cứu lấy mình.
Vào thời khắc mấu chốt, cơ hội đã xuất hiện.
Không ngờ Tuyết Phú Quý một mình rời khỏi người trẻ tuổi biến thái kia.
Huyết Quân mừng rỡ như điên!
Khi ông đưa lưng về phía mình, hắn ta đã hành động muốn khống chế đối phương làm con tin để mình được thoát thân.
Có điều lúc Huyết Quân xông thẳng về trước, tiến vào trạng thái chiến đấu và bình tĩnh vô cùng.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta mới chú ý đến tình hình xung quanh.
Vừa rồi hắn ta trông thấy dường như Tuyết Phú Quý đang cầm gì đó trong tay mình.
Huyết Quân cẩn thận quan sát thì thấy ông đang xách một người, nếu hắn ta không hoa mắt thì hình như kẻ đó là gia chủ Tuyết gia, Tuyết Khước Triều?
Khoan đã!
Tại sao Tuyết Khước Triều bị Tuyết Phú Quý xách trong tay giống hệt một con chó chết?
Nhưng Huyết Quân không còn thời gian suy nghĩ cặn kẽ vấn đề này.
Đường vân huyết sắc rơi xuống người Tuyết Phú Quý, còn hắn ta đã tóm lấy cánh tay đối phương và kéo thật mạnh.
Huyết Quân nghĩ nếu thi triển Huyết chú thuật theo dự tính ban đầu thì sẽ giam cầm được đối phương, cùng lúc đó kéo ông vào, tiến hành nhốt lại.
Nhưng...
Đường vân huyết sắc rơi xuống người Tuyết Phú Quý rồi bất ngờ vỡ vụn, không thể giam cầm ông lại.
Bên cạnh đó, khi Huyết Quân tóm lấy cánh tay Tuyết Phú Quý và kéo mạnh, chẳng những không kéo đối phương về phía mình mà ngược lại mình bị lôi lại gần đối phương.
Huyết Quân giật mình thon thót, đứng đực mặt ra đó, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không đợi hắn ta phản ứng, Tuyết Phú Quý trước mặt bất ngờ phình to ra, dần dần cao lớn hơn nhiều.
Các cơ trên cánh tay bị nắm chặt của ông dần căng ra, đẩy những ngón tay của hắn ta ra ngoài.
Khí tức tàn bạo và đáng sợ đang tỏa ra khắp người Tuyết Phú Quý.
Ông giật y phục trên người, để lộ cơ thể cường tráng với cơ bắp rắn rỏi.
Vì cơ thể liên tục phình to khiến Tuyết Phú Quý cao lên, cao hơn Huyết Quân rất nhiều, ông cúi đầu quan sát hắn ta như người khổng lồ hung hãn đang nhìn đứa trẻ.
"Ngươi làm gì vậy?" Tuyết Phú Quý cõng Tuyết Lăng Bắc trên lưng, cúi đầu quan sát Huyết Quân ở trước mặt, gương mặt ông khuất trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt.
Huyết Quân không khỏi nuốt nước bọt trước tình cảnh có tính sát thương này, bất giác lùi về sau vài bước.
Cùng lúc đó, ngọn lửa màu đỏ như máu tràn ra khỏi những đường vân huyết sắc cháy rực trên người hắn ta bắn thẳng về phía Tuyết Phú Quý.
Đáng tiếc, khi linh khí từ ngọn lửa màu máu mang theo sức mạnh của Đạo quân sắp đến gần Tuyết Phú Quý.