Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 584 - Chương 584. Cái Gì Gọi Là Thanh Danh

Chương 584. Cái gì gọi là thanh danh Chương 584. Cái gì gọi là thanh danh

Tuyết Chấn Thiên vừa ăn vừa nói, những năm này ông bị giam giữ nên rất thèm ăn.

“Nhưng năm đó, nhạc phụ của ta tấn thăng lên cấp Đạo quân nhị nhập nhất giai mà sao vẫn có thể đi ra đi vào bình thường được.” Tiêu Thiên ngồi bên cạnh hỏi.

“Chiến trường đột phá không tính, có thể đi ra không thể đi vào mà thôi. Cho nên bọn họ thường cố ý để người đi vào chiến trường hư không đột phá, trở thành con át chủ bài hỗ trợ bọn họ công phạt.” Tuyết Chấn Thiên tiếp tục giải thích, sau đó lấy cái cuốc đặt lên bàn.

“Mà bọn họ giam giữ ta, cướp đi huyết mạch của ta chính là hy vọng dùng cái cuốc tổ tiên để lại này để phá hủy bố trí của mấy cái chiến trường hư không cỡ lớn.”

“Trong chiến trường hư không cỡ lớn, tổ tiên bố trí giới hạn đạo giới, đó là một vùng rừng rậm hải dương.”

“Quân địch căn bản không thể vượt qua hải dương, bởi vì những loại linh thực tổ tiên đã trồng ở nơi đó sẽ kéo bọn họ xuống nước, dìm cho chết đuối.”

“Cho nên, những chiến trường hư không cỡ lớn kia căn bản không cần quá băng lãnh, chỉ cần lưu lại một ít người tọa trấn trông coi vùng rừng rậm hải dương của tổ tiên là được.”

“Tuy nhiên, huyết mạch của ta thức tỉnh, lại rất gần với tổ tiên, bọn họ ngấm ngầm lên kế hoạch thông đồng với kẻ vô ơn này, muốn dùng huyết mạch của ta rót vào trong chiếc cuốc này để đào trận pháp hạch tâm trong vùng rừng rậm hải dương kia, giải khai giới hạn đạo giới.”

“Như vậy, Tàng Linh chúng ta cần phải bố trí rất nhiều binh lực trong chiến trường hư không cỡ lớn này.”

“Nhưng tiếc là huyết mạch của ta quá cường đại, tốc độ cướp đoạt của bọn họ lại quá chậm nên mới nghĩ ra một biện pháp là tìm một nữ tử mang thai hậu đại để cướp đoạt máu tươi của ta, đồng thời lựa chọn những người có huyết mạch mạnh mẽ…”

Nói đến đây, Tuyết Chấn Thiên thở dài, thần sắc phức tạp nhìn về phía đám người Tuyết Phú Quý.

Đừng nói Tuyết Chấn Thiên, ngay cả Tuyết Phú Quý bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái.

Nhất là Tuyết Phú Quý và Tuyết Lăng Bắc, hiện đang thuộc thế hệ nhỏ nhất nhưng khi bọn họ nhìn sang bốn người trông như trưởng bối kia, thực chất lại là bốn huynh trưởng thì như cách cả một thế hệ.

Mà theo ghi chép trong gia tộc, bốn người kia đều là những người có tài năng đáng kinh ngạc.

Lúc đó, Tuyết Cao Dương với thân phận dòng thứ nhưng vẫn rất nổi tiếng đã đảm đương chức gia chủ gia tộc.

Trông dáng vẻ ông rất nho nhã, dù ông đã bị nhốt nhiều năm nhưng khí chất vẫn xuất chúng như trước.

Với năng lực vô cùng mạnh mẽ, Tuyết gia ở trong tay ông lớn mạnh, đồng thời chưởng khống một phương thế giới giới vực thượng vị.

Chỉ đáng tiếc, từ chân tướng hiện tại thì chẳng qua là ông bị Tiết Nghĩa Thiên lợi dụng để thu thập vận khí cho Tuyết gia mà thôi.

Tuyết Kiến Đức được xem như là chiến thần mở rộng lãnh thổ, bảy thành thế giới giới vực mà hiện tại Tuyết gia chưởng khống đều do ông giành được.

Kết cục ở bên ngoài cũng là tử chiến sa trường.

Tuyết Tuấn Anh và Tuyết Anh Nghị là huynh đệ cùng thời, một người giỏi luyện đan, còn một người giỏi luyện khí.

Và cũng chính vì sự tồn tại của hai huynh đệ này đã khiến cho trình độ của Tuyết gia tăng vọt lên một tầm cao mới.

Đồng thời, hai huynh đệ cũng đã lưu lại một trang dấu ấn nổi bật.

So với lý do tử chiến của Tuyết Cao Dương và Tuyết Kiến Đức thì phương thức tử vong của hai huynh đệ bọn họ có vẻ hơi buồn cười.

“Chúng ta…bị nổ chết ư?” Khóe miệng hai người có chút run rẩy khi biết lý do bọn họ tử vong được ghi chép trong gia tộc từ trong miệng của Tuyết Phú Quý.

Bọn họ một người là đại sư luyện khí, người kia là đại sư luyện đan.

Làm sao có thể xảy ra chuyện nổ lô trong khi luyện khí, nổ lò trong khi luyện đan, để rồi bị nổ chết tươi chứ!

Tóm lại, sự phát triển của câu chuyện kỳ diệu như vậy đó.

Trong chớp mắt, Tuyết Phú Quý lại tìm được thập đệ vốn đã chết và còn có thêm mấy huynh đệ nữa.

Chỉ là những huynh đệ này đều là truyền kỳ mà ông đã nghe được từ bé đến lớn.

Trong bầu không khí lại lần nữa rơi vào sự im lặng quỷ dị.

Mãi lúc sau, Tuyết Chấn Thiên lên tiếng: “Tạm thời ta sẽ ở lại Hoàn Sơn giới một thời gian ngắn, trợ giúp các ngươi thu lại hết gia nghiệp của tên vô ơn này, sau đó sẽ rời khỏi đây.”

“Ta cần phải quay về tông tộc Tuyết thị để tìm chân tướng.”

“Rất xin lỗi, rõ ràng ta là phụ thân nhưng lại không làm được gì cho các con, cuối cùng còn muốn rời đi để làm chuyện riêng, thật sự rất ích kỷ…”

Lời của Tuyết Chấn Thiên khiến Tuyết Phú Quý khẽ lắc đầu: “Xin người đừng nghĩ vậy, nói đến đây thì có hơi buồn cười, chúng con cũng không còn là những đứa trẻ, có thể biết được mình còn có một phụ thân là người, điều này khiến con rất vui mừng.”

Nói xong, Tuyết Phú Quý liếc nhìn sang Tuyết Khước Triều ở bên cạnh, đôi mắt hiện lên nét nghiêm nghị: “Ít nhất, phụ thân của ta cũng không phải là hạng người xấu xa này.”

Bình Luận (0)
Comment