Hậu bối trẻ tuổi bây giờ đã biến thái đến trình độ này rồi sao?
Cả đám người cùng ôm cảm giác kỳ dị như vậy và rời khỏi thế giới giới vực này.
Bọn họ áp giải đám người Tiết Nghĩa Thiên, Tuyết Khước Triều, Huyết Quân đi về hướng vực Tuyết gia.
Quay trở về vực Tuyết gia.
Khi lên đến đỉnh núi Tuyết gia, rất nhiều tử đệ Tuyết gia nghe được tin tức, vội vàng chạy tới.
Nhưng khi tới nơi, bọn họ kinh hoàng khi nhìn thấy lão tổ Tuyết gia đang quằn quại, còn có đám người Tuyết Khước Triều đã bị bắt giữ.
Ầm!
Khi nhìn rõ những người này, uy áp trong cơ thể Tuyết Chấn Thiên đột nhiên bộc phát, nghiền ép về phía đối phương.
Tuyết Phú Quý bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì với kiểu uy áp này.
Ngược lại, những tử đệ Tuyết gia ở trước mặt này, những kẻ tự xưng là huyết mạch của lão tổ Tuyết gia đều nhao nhao quỳ xuống đất, toàn thân đầy máu tươi.
Bang! Bang! Bang!
Khoảnh khắc tiếp theo, tâm mạch bọn họ đều bị đứt, chết ngay tại chỗ.
“Ngươi sỉ nhục, hại chết dòng dõi của ta, ta tiêu diệt hậu đại của ngươi, nợ máu trả bằng máu, rất hợp lý.” Tuyết Chấn Thiên liếc nhìn Tiết Nghĩa Thiên ở bên cạnh, chậm rãi lên tiếng.
Trông thì có vẻ như rất tàn nhẫn, rất vô tình.
Nhưng…
Từng ấy năm qua, những người bị gọi là “dòng thứ” đã chết đi vì ông ta, có ai đến đòi công đạo cho bọn họ đây?
Ai sẽ báo thù rửa hận cho những mẫu thân vô tội đang mang thai hậu duệ cho Tuyết Chấn Thiên đây?
Tuyết Chấn Thiên đưa mắt nhìn lại đám người Tuyết Phú Quý, những hậu duệ còn sống sót.
Trong quá khứ, ông không thể làm được gì.
Nhưng hiện tại, thay con cháu mình xả giận thì ông vẫn có thể làm được!
Cả nhóm người phớt lờ cảnh tượng đẫm máu, tiếp tục đi đến đỉnh núi Tuyết gia, cũng chính là nơi ở của Tuyết Khước Triều.
Nơi ở của ông ta nằm bên vách đá trên đỉnh núi, nhìn từ xa xa, phong cảnh cực kỳ hùng vĩ.
Nhưng lúc này, nơi đây đã bị bọn bọ cưỡng ép chiếm giữ, bên cạnh vách đá có cảnh sắc tuyệt đẹp này, Tuyết Phú Quý phất tay biến ra đầy đủ bàn ghế, trên bàn bày đủ loại món ngon.
Liếc thấy ánh mắt kỳ quái của Tuyết Chấn Thiên, Tuyết Phú Quý vui vẻ nói: “Trước kia ở Tuyết gia, cuộc sống có chút thảm, cho nên khi ở bên ngoài phải học cách đối xử thật tốt với bản thân mình một chút, nếu không sẽ rất khó sống.”
Nghe được lời này, lòng Tuyết Chấn Thiên có chút chua xót.
Dù sao, đối phương cũng là nhi tử của mình, thân là con trai của thiếu đế tông tộc Tuyết thị, thế mà…
Tuyết Chấn Thiên nhìn về phía Tiết Nghĩa Thiên đang chịu đau đớn, vẻ phẫn nộ lại lần nữa hiện lên trên mặt ông.
Vực Tuyết gia, giữa đỉnh núi.
Ở bên vách đá ngắm cảnh, bàn ghế đã được bày sẵn, rượu và đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong.
Phí trước, biển mây đang dập dờn trên trận pháp linh khí, tản ra hai bên, để khung cảnh tuyệt đẹp này hiện ra trong tầm mắt.
Nơi mà đám người Tiêu Thiên đang ngồi ấm áp như mùa xuân, nhưng xa hơn lại phủ đầy tuyết trắng, phong cảnh vô cùng ngoạn mục.
Tiết Nghĩa Thiên vẫn đang bị cơn đau do Phân Cân Thác Cốt Thủ giày vò, ông càng thêm thống khổ khi nghe Tiêu Thiên bàn luận với Tuyết Phú Quý và Chu Nguyệt Hành: làm thế nào để sử dụng linh khí lưu ảnh, dùng bản thân ông chế tạo thành một bộ tài liệu dạy con người ta hướng thiện.
Ông nghĩ đến chuyện sau này mình bị lưu tiếng xấu muôn đời, trở thành trò cười trong miệng người khác. Thậm chí ông còn bị đem diễu phố thị chúng để cho người dân chỉ trỏ ở chính cương vực mà mình từng chấp chưởng, ông liền muốn sụp đổ.
Nhưng…
Điều khiến ông càng cảm thấy suy sụp chính là thực lực bản thân quá mạnh mẽ, linh hồn kiên cường đến mức muốn sụp đổ cũng không được!
Tiết Nghĩa Thiên ngã trên mặt đất, khóc ròng ròng, đặc biệt là sau khi ông biết được chân tướng từ Tuyết Chấn Thiên.
Nội tâm ông không ngừng hối hận, ông căm ghét chính mình, tại sao lúc trước lại bị ma quỷ ám ảnh.
Về phần Tuyết Khước Triều và Huyết Quân ở bên cạnh, trông bọn họ đã không còn luyến tiếc điều gì nữa.
“Chiến trường hư không vẫn luôn ở trạng thái phong bế. Dựa theo ghi chép, ngay cả tổ tiên Đại Đức đế, người sống lâu nhất trong tứ đế hoàng đình cũng không biết đến lai lịch của chiến trường.”
“Nhưng chiến trường hư không đột nhiên mở ra, chúng ta mới biết được phía bên kia của màn chắn thế giới có một nơi được gọi là vũ trụ hỗn độn Tàng Vũ.”
“Đại quân xâm lược bừa bãi, phía kẻ địch vẫn luôn từ chối câu thông, chỉ biết chém giết với chúng ta, tựa hồ là bọn họ lo lắng bên chúng ta đã biết được tình báo gì đó.”
“Tuy nhiên, như chúng ta đã biết chiến trường hư không gần như tương đương với một giới quan đặc biệt, nó sẽ hạn chế thực lực cường độ ra vào của đối phương.”
“Ví dụ như chiến trường hư không cỡ nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể dung nạp cường giả Đạo cảnh nhị thập giai ra vào, còn chiến trường hư không tầm trung có thể dung nạp cường giả đạt Đạo Giới cảnh nhị thập tam giai ra vào đó.”