Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 582 - Chương 582. Rồi Ngươi Sẽ Biết Cái Gì Gọi Là Tàn Nhẫn Thật Sự

Chương 582. Rồi ngươi sẽ biết cái gì gọi là tàn nhẫn thật sự Chương 582. Rồi ngươi sẽ biết cái gì gọi là tàn nhẫn thật sự

Cả đám người nghe lời này của Tiêu Thiên, lông mày run lên điên cuồng.

Không cần cảm tạ?

Câu này của hắn quả thật còn khó chịu hơn cả việc trực tiếp giết chết ông ta, cái gì mà gọi là không cần cảm tạ nữa chứ.

Những năm qua, Tiết Nghĩa Thiên đã tạo được một chút thanh danh khi sử dụng danh hào của Tuyết Nghĩa Thiên.

Năm xưa, vì thân phận nô bộc này mà ông đã phản bội Tuyết Chấn Thiên.

Nói trắng ra là đối phương vô cùng sĩ diện và để tâm đến những thứ bên ngoài này.

Kết quả, hắn thì hay rồi?

Hắn trực tiếp xé nát sĩ diện của ông, lại còn lưu tiếng xấu của ông đến muôn đời.

Không những thế, hắn muốn dùng ông để giáo dục phổ la đại chúng, lại còn muốn để thương hội của thần tài gia truyền loại chuyện này ra ngoài nữa.

Chu Nguyệt Hành gãi đầu, ông nghĩ đứa nhỏ Tiêu Thiên này thật sự là thâm hiểm quá đi.

Liệu hắn có biết rằng phạm vi thương hội của Tuyết lão ca ông đã trải rộng khắp nơi, dấu chân đã in hằn lên vùng đất của mười cõi và hơn ngàn thế giới giới vực.

Nếu hắn thật sự chơi như vậy thì Tiết Nghĩa Thiên sẽ trở nên nổi danh.

“Không được, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không được làm như vậy!!!” Tiết Nghĩa Thiên hoảng loạn, vội vàng xông tới trước ôm lấy chân của Tiêu Thiên: “Ngươi giết ta luôn đi, đừng…”

“Không được, ngươi làm sao có thể chết được chứ?” Tiêu Thiên bỗng nhiên động thủ.

Xoạt xoạt!

Gần như ngay lập tức, tứ chi của Tiết Nghĩa Thiên vặn vẹo, đau đến mức sống không bằng chết, cả thân người lập tức ngã trên mặt đất.

Phân Cân Thác Cốt Thủ!

Như vậy, cho dù Tiết Nghĩa Thiên có muốn tự sát thì cũng không có cách nào làm được.

Giống như Tiêu Thiên vừa rồi, trực tiếp đâm thủng đan điền đối phương khiến kinh mạch rối loạn, linh khí không thể điều động!

“Chỉ dựa vào lời nói suông thì chưa đủ chứng minh sự tình chúng ta nói là thật hay giả, đồng thời cũng không đủ mức độ cảnh tỉnh những kẻ khác.”

“Ta phải đích thân dẫn ngươi đi dạo phố thì mới là biện pháp giải quyết tuyệt vời nhất, cũng là phương thức để ngươi có thể trả hết tội nghiệt và chuộc tội của mình.”

“Chết ư, đó chỉ là phương thức trốn tránh hèn nhát mà thôi, ngươi cần phải dũng cảm trực tiếp đối mặt với tội ác của mình.”

“Ta biết ngươi rất muốn cảm tạ ta nhưng đừng nói ra, chỉ cần ghi nhớ trong lòng mình là được.”

Tiêu Thiên nói đến đấy, siết tay tay thành nắm đấm và đấm vào lồng ngực mình, rồi đưa ngón tay chỉ vào Tiết Nghĩa Thiên, như thế đang thể hiện sự cổ vũ đối phương.

“Ah ah ah!” Tiết Nghĩa Thiên ngã vật ra mặt đất, khóc lóc thảm thiết, xõa mái tóc trắng phơ, hận không thể ăn tươi nuốt sống nam nhân trước mặt.

Súc sinh, tên nhóc trước mặt đúng là không phải con người.

Tại sao hắn lại không giết ông, tại sao hắn lại đối xử với ông như vậy!

Phân Cân Thác Cốt Thủ giày vò thân thể Tiết Nghĩa Thiên, mà chuyện Tiêu Thiên muốn làm chính là tạo sự tra tấn to lớn đối với tinh thần của ông.

Gấp đôi giày vò khiến Tiết Nghĩa Thiên vặn vẹo và lăn lộn trên mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem, miệng gầm rú điên cuồng về phía Tiêu Thiên đang ngồi nghỉ ở bên trong nhưng vô ích.

Tuyết Chấn Thiên đứng bên cạnh, mặt vô cảm nhìn Tiết Nghĩa Thiên nằm vật trên mặt đất.

Ông sẽ không cảm thông cho ông ta.

“Tiểu Tiêu à, nơi này không nên ở lại lâu, bức bối ngột ngạt, chi bằng chúng ta về vực Tuyết gia trước rồi nói tiếp?” Bên kia, Tuyết Phú Quý đi đến bên cạnh Tiêu Thiên và nói.

Tiêu Thiên khoanh tay lại, khẽ gật đầu: “Cũng được!”

Sau đó, một cây cuốc bỗng nhiên xuất hiện trong tay Tiêu Thiên, đây chính là đồ mà tổ tiên động thiên - Đại Đức đế đã cầm.

Linh hồn động thiên mập mạp lơ lửng bay tới trước mặt Tiêu Thiên, xoa xoa hay tay vào nhau: “Tiêu Thiên Tôn vĩ đại, ngài có gì cần phân phó?”

“Ngươi thu những người tộc Linh Năng này vào và đưa bọn họ đi một chuyến.” Nói đến đây, Tiêu Thiên mắt sáng rực khi nhìn về phía những người tộc Linh Năng.

Ở bên kia, nhóm người tộc Linh Năng mặt mày lấm lét, toàn thân run rẩy nhìn sang Tiêu Thiên.

Từ những gì vừa thể hiện, tên nhóc này rõ ràng là một ác quỷ mà.

Nhưng trước mắt, bọn họ không có bất kỳ cơ hội và năng lực nào để phản kháng lại, đành phải ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của Tiêu Thiên.

Vận mệnh tiếp theo sẽ nghênh đón bọn họ là gì, chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.

“Tổ địa động thiên.” Bên cạnh, Tuyết Chấn Thiên nhìn thấy cảnh này, chậm rãi lên tiếng: “Hình như bên ta cũng có một cái.”

“Mới một cái thôi ư? Bên chỗ ông ngoại có năm cái luôn nè.” Tiêu Thiên nhếch miệng: “Thế mà ngươi cũng không thấy ngại khi nói ra à?”

Tuyết Chấn Thiên giật mình nhìn sang Tuyết Phú Quý: “Năm cái?”

Chuyện gì xảy ra vậy?

Ông luôn có cảm giác, bản thân không phải bị phong ấn năm trăm năm mà là năm trăm vạn năm.

Tại sao vừa được giải phóng, toàn bộ thế giới như đã thay đổi rồi, thật là lạ lẫm.

Điều kỳ lạ nhất chính là chàng trai ở trước mặt ông lúc này, thực lực thâm sâu khó lường, thậm chí quy tắc thiên địa mà hắn còn gọi đến là đến, hét đi là đi.

Bình Luận (0)
Comment