Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 589 - Chương 589. Ngươi Đừng Run

Chương 589. Ngươi đừng run Chương 589. Ngươi đừng run

Thậm chí, mấy cao tầng, hạng người ấn giấu trong đám thuộc hạ mà Tuyết Đồ mà Tuyết Phú Quý đề cập đến đều là những cái quên mà ông biết.

"Kinh ngạc lắm à?" Tuyết Phú Quý nhìn Tuyết Khước Triều ngã ngồi trên mặt đất như tù nhân, thì cười rộ lên: "Để lật đổ Tuyết gia, ta đã hao phí không ít tâm tư sức lực đó."

"Nếu không phải do con rể là Tử Đế Tôn, còn có đứa trẻ đó xuất hiện, dẫn đến xuất hiện biến cố, cho ta thêm mấy năm, hừ..."

"Trước mắt thì hay rồi, dưới sự trợ giúp của đứa trẻ Tiểu Thiên, giải quyết hết các ngươi sẽ rất dễ dàng."

"Tổn thất sẽ hạ xuống mức thấp nhất."

Tuyết Phú Quý nói đến chỗ này thì cười híp mắt gãi đầu, vươn tay cầm chén trà.

Mà Tuyết Khước Triều ở trên mặt đất, còn có Tiết Nghĩa Thiên đang sụp đổ thì tê cả da đầu, cả người lạnh lẽo.

Dưới mí mắt của bọn họ, tên nhãi trước mặt lại bất tri bất giác, nắm trong tay thế lực khổng lồ như thế.

Đây chính là thần tài ư?

"Được!" Tuyết Kiến Đức vỗ bắp đùi, nhìn chằm chằm Tuyết Phú Quý rất lâu.

Tuyết Phú Quý thấy Tuyết Kiến Đức nhìn chằm chằm mình như thế, trong lòng cũng hơi sợ hãi: "Sao vậy?"

Tuyết Kiến Đức nghẹn một hồi, mới rầu rĩ mở miệng: "Đệ đệ rất có tiền!"

Tuyết Phú Quý: "..."

"Ha ha ha, đúng là như thế." Tuyết Cao Dương ở bên cạnh cũng tán thưởng theo: "Bản lĩnh về phương diện này của đệ đệ thật sự là kinh người."

"Thông qua miêu tả của đệ, vi huynh càng có nhiều suy nghĩ muốn cai quản Tuyết gia hơn."

"Nếu có thể bảo thương hội của đệ đệ phối hợp đôi chút thì tốt biết mấy."

Tuyết Kiến Đức cau mày, nhìn về phía Tuyết Cao Dương: "Không được, tiền của hắn."

"Chậc..." Tuyết Cao Dương nhìn thấy Tuyết Kiến Đức nhìn mình chằm chằm thì dở khóc dở cười, vội vàng xua tay: "Kiến Đức đệ đệ, đệ hiểu lầm rồi."

"Ta dám bảo đảm, thương hội của đệ đệ phối hợp đôi chút, chỉ sẽ kiếm nhiều hơn thôi."

Tuyết Cao Dương nói đến đây thì vẻ mặt hết sức tự tin: "Lợi dụng tài nguyên, vận chuyển tuần hoàn, phương diện này sinh sôi không ngừng, ta vẫn là có tí bản lĩnh."

Hai mắt của Tuyết Tuấn Anh và Tuyết Anh Nghị sáng lên, nhìn về phía Tuyết Phú Quý: "Bọn ta có thể đến thương hội làm việc hay không?"

Đối với luyện khí sư và luyện đan sư bọn họ, có thương hội ủng hộ, làm việc mới có thể làm ít công to.

"Vậy thì còn gì bằng!" Hai mắt của Tuyết Phú Quý tỏa sáng, kéo tay của Tuyết Tuấn Anh và Tuyết Anh Nghị: "Có hai ca ca gia nhập, tất nhiên thương hội sẽ tốt hơn, về phương diện đan dược và linh khí cũng được xem là con át chủ bài, có đại sư tọa trấn."

Sau đó, Tuyết Phú Quý lại nhìn về phía Tuyết Kiến Đức: "Kiến Đức ca ca, chuyện về mấy phòng vệ của Tuyết gia, còn có lời nói của hộ vệ thương hội thì làm phiền huynh rồi."

Tuyết Kiến Đức không lên tiếng, chỉ lặng lẽ gật đầu, trong mắt tỏa ra ánh sáng.

"Huynh trưởng, cho dù buông tay, nhưng mấy chuyện của thương hội có thể vẫn do ta làm chủ, cho nên xin lượng thứ." Tuyết Phú Quý lại nhìn về phía Tuyết Cao Dương.

Tuyết Cao Dương vội vàng xua tay: "Đệ đệ yên tâm, chỉ là mượn uy năng của thương hội làm mấy việc tiện lợi, vốn sẽ không can thiệp nhiều vào."

"Thập đệ, đệ cứ thành thật tu hành ở Tuyết gia, học Kiến Đức ca ca mấy thứ đi." Tuyết Phú Quý lại quay đầu nhìn sang Tuyết Lăng Bắc.

Tuyết Lăng Bắc vỗ ngực: "Yên tâm đi tam ca."

Sau đó, Tuyết Phú Quý chuyển mắt nhìn về phía trước, cảm khái không ngừng.

Đối với Tuyết gia Hoàn Sơn giới, trước mặt quả thật là đội hình xa hoa.

Tuyết Cao Dương lớn tuổi nhất làm chủ bên trong, Tuyết Kiến Đức làm chủ bên ngoài.

Bản thân làm lão tổ Tuyết gia, nắm giữ hạch tâm thương hội.

Hai ca ca là Tuyết Tuấn Anh và Tuyết Anh Nghị thì giúp thương hội nâng cao chỉnh thể phẩm chất.

Đúng là tuyệt!

Tuyết Chấn Thiên ở bên cạnh nhìn vậy thì hết sức vui mừng, cũng rất kiêu ngạo.

Con của mình quả nhiên là ưu tú.

Tuyết Chấn Thiên nghĩ đến đây thì quay đầu nhìn Tiết Nghĩa Thiên trên mặt đất, lại nhìn Tuyết Khước Triều bên cạnh.

"Ha..."

Tuyết Chấn Thiên không nói gì thêm, mà chỉ bật cười.

Nhưng tiếng này lại ẩn chứa muôn ngàn lời nói, và còn là sỉ nhục lớn nhất đối với Tiết Nghĩa Thiên.

"Chuyện của Tuyết gia xử lý sắp xong rồi, tiếp theo..." Bỗng nhiên Tiêu Thiên phía bên kia nghiêng đầu nhìn sang tộc Linh Năng ở bên cạnh.

Thân là tộc trưởng của tộc Linh Năng, Lâm Bát Vân bị Tiêu Thiên nhìn như vậy, đều sợ đến run lên.

"Đại nhân tôn kính, ngài có dặn dò gì à." Lâm Bát Vân vội vàng kính cẩn, cúi đầu xuống, vô cùng khéo léo.

Tiêu Thiên ngồi ở bên cạnh đối phương, nắm bờ vai của đối phương: "Tâm sự mà thôi, ngươi đừng căng thẳng."

Lâm Bát Vân nở nụ cười: "Đại nhân, ta không căng thẳng."

"Vậy ngươi đừng run, làm như ta đáng sợ lắm ấy." Tiêu Thiên vỗ vào đối phương, trấn an: "Thả lỏng đi, con người ta luôn nói đạo lý mà."

"Chưa bao giờ đánh đánh giết giết, ngươi xem ta nói muốn tới đánh chết ông ta, chẳng phải bây giờ người ta vẫn còn sống à?"

Bình Luận (0)
Comment